Vương Tự Bảo đưa mắt nhìn một lượt những tiểu thϊếp và thông phòng của Chu Vĩnh Hồng đang đứng ở dưới đại điện.
Không ngờ chẳng ai trong số những người này sinh cho Chu Vĩnh Hồng thứ tử, thứ nữ cả, Vương Tự Bảo cảm thấy kỳ lạ.
Mỗi người có một vẻ đẹp riêng của mình và đều trông rất kiều diễm, nhưng biểu cảm khi nhìn Vương Tự Bảo lại khiến nàng cảm thấy kỳ lạ hơn. Tại sao mấy người này khi thấy nàng lại cực kỳ cung kính như thế, giống như nô bộc nhìn thấy chủ tử vậy.
Vương Tự Bảo bèn bước lên, kéo tay một tiểu thϊếp mà nói: "Bộ đồ này đẹp quá, tự tay ngươi làm à?"
"Là nô tỳ tự làm ạ, vì nô tỳ cũng rảnh không có việc để làm, cho nên bình thường thích tự làm quần áo các thứ." Tiểu thϊếp đó kính cẩn trả lời.
Vương Tự Bảo nhướng mày, nô tỳ sao? Tiếng nô tỳ này nói thật tự nhiên. "Ta thấy đường may trên bộ này rất giống với đường may trên bộ của phụ thân?" Đây cũng là lý do đầu tiên mà Vương Tự Bảo chọn người này.
Chắc chắn quan hệ giữa nàng ta với phụ thân không hề bình thường?
"Phục sức của vương gia đều làm ở Vân Chức Phường, sao có thể giống với đồ của nô tỳ ạ." Đúng lúc này, Vương Tự Bảo chợt nghe thấy tiếng ho từ phụ thân ở phía trên đại điện.
Làm vậy là tỏ ý không muốn để người này nói tiếp, đúng không?
Vân Chức Phường chính là phường thêu lớn nhất Thiều Quốc. Hóa ra là sản nghiệp của phụ thân.
Giống với Bảo Cẩm Các của nàng rồi!
Vương Tự Bảo lại tùy ý bước tới trước mặt một nữ tử trông có vẻ diêm dúa, cất lời hỏi: "Hương liệu mà ngươi dùng cực kỳ đặc biệt, hình như ta đã ngửi thấy ở đâu rồi?" "Cái này… Thưa Quận vương phi, hương liệu nô tỳ dùng chỉ là loại bình thường thôi ạ." Nói xong, người này còn liếc lên nhìn Chu Vĩnh Hồng.
"Ồ? Ta không biết loại hương liệu có mùi ‘Thịnh Thế Chí Tôn’ thơm nhất thiên hạ lại chỉ là loại bình thường thôi đấy?" Vương Tự Bảo nhướng mày, ra vẻ ngạc nhiên mà nói.
"Khụ khụ khụ, Bảo Muội à, giờ cũng muộn rồi, chút nữa chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên đi, cũng coi như để Phùng thị ra mắt?" Chu Vĩnh Hồng phải ngắt màn hỏi đáp của Vương Tự Bảo với đám tiểu thϊếp kia.
Cô con dâu này thông minh quá, thể nào cũng sẽ bóc mẽ hết chuyện của mình cho xem. Còn bao nhiêu người đang đứng nhìn đây này.
Vương Tự Bảo cười tươi nói với Chu Vĩnh Hồng: "Được ạ. Vậy chúng ta cùng dùng bữa đi, con đói rồi."
Hừ! Định giấu nàng sao. Cũng vì Lâm Khê là đàn ông nên không tiện tiếp xúc với mấy tiểu thϊếp này của phụ thân, nếu không thì, hừ hừ! Có khi đã sớm tìm ra được đầu mối rồi. Lần này Hứa Nhan Dung chủ động đứng lên lo việc nấu ăn. Hậu viện của Nhϊếp Chính Vương phủ giờ thuộc quyền quản lý của bà, cho nên Chu Vĩnh Hồng gật đầu: "Làm nhiều món thanh đạm là được."
Vốn Chu Lâm Khê muốn sai người làm mấy món bổ sung máu cho Vương Tự Bảo. Vừa nghĩ đến việc bữa cơm này do Hứa Nhan Dung lo liệu, hắn đành thôi.
Người đó thật chẳng ra làm sao. Nếu muốn ăn gì thì nên về tiểu viện của mình, sai Lương Thần với Mỹ Cảnh chuẩn bị còn hơn.
Ở nơi này thêm một ngày, hắn và thê tử của mình sẽ về nhà. Đến lúc đó muốn bồi bổ thế nào cho Vương Tự Bảo thì bồi bổ.
Chưa tới hai khắc sau, Hứa Nhan Dung đã gọi cả nhà tới Thiện Thực Điện để dùng bữa.
Lúc này, Lương Thần ôm Tiểu Thiểm tới cho Vương Tự Bảo.
Khi Vương Tự Bảo ăn ở ngoài, Tiểu Thiểm chính là bậc thầy kiểm nghiệm đồ ăn cho nàng. Nếu không có Tiểu Thiểm, nàng sẽ không tùy tiện ăn đồ bên ngoài. Còn chưa vào Thiện Thực Điện, cái mũi của Tiểu Thiểm đã vội nhăn lại.
Thấy vậy, Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê cùng nhíu mày.
Sau đó hai người nhìn nhau, thầm tính toán kế sách.
Vương Tự Bảo còn lén đưa một viên thuốc cho Chu Lâm Khê để hắn uống, sau đó nàng cũng uống một viên.
"Vương gia, Khê ca nhi, Bảo Muội, còn có đại tỷ, mọi người mau ngồi xuống đi. Vì đây là lần đầu tiên vương phủ của chúng ta có đông người cùng ăn như vậy, cho nên khó tránh khỏi sai sót." Hứa Nhan Dung thấy mọi người nối đuôi nhau vào thì bèn khách khí chào gọi.
Điệu bộ như thể mình là chủ nhân, tất cả đều là khách vậy.
Chu Vĩnh Hồng đi ở đằng trước, phất tay nói: "Người cùng một nhà, không cần khách khí gì cả, cứ thoải mái tìm chỗ ngồi đi."
"Vâng." Vương Tự Bảo và mọi người cùng hành lễ đáp lại Chu Vĩnh Hồng. Nói thật, Chu Vĩnh Hồng là một người khá thoải mái. Nếu là nhà người khác, nhất là phủ hoàng tử hay vương phủ thì sẽ rất chú ý đến lễ nghĩa.
Ở An Quốc Công phủ cũng như Hòa Thuận Hầu phủ hồi trước, nếu mọi người thường xuyên dùng bữa cùng nhau thì sẽ ngồi ở một bàn ăn cực kỳ lớn.
Còn ở nơi này thì làm theo quy củ trong Đông Cung. Cho nên Chu Vĩnh Hồng ngồi ở vị trí chủ tọa phía trên, những người còn lại chia theo từng bàn của mỗi phòng.
Chỗ phía trên bên trái là của Phùng thị, phía trên bên phải là của Hứa Nhan Dung. Bên dưới, bên trái là của phu thê Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê, bên phải là của Chu Lâm Giang và Lưu thị cùng đích tử Chu Vọng của họ. Chỗ ngay phía dưới Vương Tự Bảo là của Chu Lâm Hà và Châu thị.
Đây là lần đầu tiên Chu Vĩnh Hồng dùng bữa cùng người ở Vương phủ. Dịp lễ tết ông sẽ ăn mừng ở trong cung cùng các đại thần, hoặc là tự đón riêng một mình. Hứa Nhan Dung nhìn Phùng thị ngồi đối diện mình, mặc dù không muốn nhưng cứ nghĩ tới việc người này sắp sửa rời đi, sự khó chịu đó cũng tiêu tan ngay lập tức.
Bà ngước mắt nhìn Vương Tự Bảo, lại nhìn sang Chu Lâm Khê, khóe miệng hơi nhếch lên. Dù hai người này chỉ ở đây vài ngày, nhưng thế là đủ rồi.
Sau đó, các thị nữ bưng mâm nối đuôi nhau vào, trên mâm bày đủ các món ăn cầu kỳ. Hiển nhiên Hứa Nhan Dung đã tốn rất nhiều công sức.
Tiểu Thiểm chẳng hề động đậy khi mấy món đầu tiên được đặt lên bàn của Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê. Cho tới khi món canh được bưng lên, Tiểu Thiểm xù lông, kêu chít chít liên tục, chỉ thiếu mỗi việc dùng móng để chỉ.
Vương Tự Bảo khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Thiểm.
Ý là nàng đã biết rồi, không cần phản ứng rõ ràng như thế. Chu Lâm Khê cũng lập tức ra hiệu với Quyển Thư đang đứng phía sau.
Quyển Thư gật đầu rồi giả bộ có chuyện cần làm, chạy ra khỏi điện. Khi sắp đi qua thị nữ bê món canh có vấn đề kia, hắn cố ý đụng vào người nàng ta.
Thị nữ đó vội kêu lên "ui da" một tiếng rồi ngã xuống đất. Quyển Thư mau chóng giả vờ đỡ nàng ta dậy, một tay đỡ một tay nhấc cao bát canh trong mâm lên. Như vậy mới tránh được việc bị bỏng.
Thị nữ kia còn chưa kịp cảm ơn, thì thị nữ bê canh cho bàn của phu thê Chu Lâm Hà cũng bị lảo đảo vì người đi trước ngã, suýt chút nữa đã va vào nhau. Nhưng cũng chính vì thế nên bát canh suýt nữa đã đổ hết ra ngoài.
Quyển Thư lập tức thả thị nữ kia ra để đỡ lấy bát canh sắp bị đổ.
Chỉ trong giây phút ngắn ngủi, Quyển Thư đã đặt hai bát canh trông như vẫn nguyên vẹn về mâm của hai thị nữ kia. Hắn gật đầu rồi lại chạy đi.
Khi thức ăn đã được bưng lên kha khá, Chu Vĩnh Hồng nhấc ly rượu lên: "Hôm nay là ngày Bảo Muội và mọi người chính thức gặp mặt, đầu tiên chúng ta cùng uống một ly để chào đón Bảo Muội từ phương xa gả tới Thiều Quốc này."
Vương Tự Bảo được gọi tên thì mau chóng đứng dậy cảm tạ: "Cảm ơn phụ thân, cảm ơn mọi người."
Sau đó mọi người cũng cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.
Đây là một vinh dự cực kỳ lớn, chẳng ngờ phụ vương lại coi trọng nàng ta như vậy.
Chu Lâm Giang híp mắt lại.
Một Chu Lâm Khê đã đủ khó đối phó rồi, giờ lại thêm một kẻ nữa.
Trước giờ hắn chưa từng thấy phụ vương để ý tới Chu Lâm Khê, nhưng kể từ khi Bảo Công chúa này tới, phụ vương lại tỏ ra rất vừa lòng.
Chẳng nhẽ là bởi phụ vương coi trọng địa vị của nàng ta ở Đại Ung? Truy๖enDKM.com
Xem ra kẻ này cũng không cần phải tồn tại nữa.
Nếu kẻ này xảy ra chuyện thì liên minh Thiều Quốc và Đại Ung đương nhiên sẽ bị tan rã. Đến lúc đó, hiển nhiên đây sẽ là thiên hạ của Định Quốc.
Một khi Định Quốc thành công thì mình sẽ thành công thần. Như vậy Hoàng đế Định Quốc nhất định sẽ không bạc đãi mình.
Thiều Quốc ư? Một nước bé tí, sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy diệt như vậy thì sao hắn phải giới hạn mình ở đó chứ? Để cùng bị diệt theo sao?
Lưu thị ngồi cạnh hắn cau mày. Phu quân lại có ý tưởng điên rồ gì đây? Từ khi được gả cho hắn, nàng chưa từng nhìn thấu người này.
Nhưng dù thế nào, chỉ có bảo vệ con mình thì mới an toàn nhất. Nghĩ tới đây, Lưu thị trìu mến xoa đầu Chu Vọng, nhẹ nhàng nói: "Ăn nhiều vào để chóng lớn, sau này còn bảo vệ cho mẫu thân." Chu Vọng gật đầu liên tục: "Con sẽ ăn thật nhiều để sau này bảo vệ mẫu thân."
Chu Lâm Giang liếc nhìn Lưu thị: "Chẳng lẽ ta không bảo vệ nổi hai người?"
Lưu thị cười, không nói gì.
Ngồi đối diện với phu thê họ là Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê. Vì đồ ăn đã được Tiểu Thiểm kiểm tra an toàn nên họ yên tâm bắt đầu dùng bữa.
Chu Lâm Khê chăm sóc từng chút một cho Vương Tự Bảo theo thói quen, nàng cũng quan tâm lại hắn.
Hai người ngọt ngào với nhau khiến người bên cạnh phải ghen tỵ.
Đến Chu Vĩnh Hồng đang ngồi ở bên trên cũng thầm lắc đầu.
Thật làm người ta tức mà, muốn âu yếm thì về phòng mà âu yếm.
Thấy phu thê Vương Tự Bảo ăn uống vui vẻ, Hứa Nhan Dung cũng thầm mừng rỡ. Bà thật sự mừng.
Ăn đi, uống đi, càng nhiều càng tốt.
Chờ sau này hai đứa không sinh được con thì chỉ có hai đứa khóc mà thôi. Thi thoảng Vương Tự Bảo cũng liếc mắt nhìn Hứa Nhan Dung phía đối diện.
Kẻ vô tri thường sẽ sống vui hơn những người khác.
Qua một lúc, Chu Vĩnh Hồng lại nâng ly rượu lên, hướng về phía Phùng thị: "Cảm ơn tất cả những điều mà nàng đã làm cho bản vương suốt bao năm qua."
Phùng thị xúc động đáp: "Đây là điều thϊếp thân cam tâm tình nguyện làm." Sau đó cũng nâng cốc trà trên bàn lên: "Hôm nay thϊếp thân sẽ uống trà thay rượu, uống cạn cốc này."
Dứt lời, Phùng thị uống cạn cốc trà trong tay.
Mọi người cũng làm theo mà nhấp một ngụm nhỏ để tượng trưng.
Chu Vĩnh Hồng lại nói với Phùng thị: "Từ giờ có cần gì thì cứ nói ra. Đây coi như là lời hứa của bản vương với nàng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]