Chu Vĩnh Hồng thở dài một hơi thật sâu, nói: "Nói đi, con trai ta đã đồng ý những gì, chỉ cần không quá đáng quá, ta đều sẽ chấp."
Bao nhiêu năm nay ở Thiều Quốc, ông là người nói sao làm vậy. Không ngờ rằng, lúc tới đây khi chưa kịp lên tiếng nói rõ đã bị người ta bắt chẹt rồi. Nghĩ mà chua xót không thôi.
Vương Tử Nghĩa khẽ nhếch miệng, dễ nhận thấy tâm trạng của ông đang khá vui vẻ. Ông chậm rãi lên tiếng: "Thứ nhất, sau đại hôn tạm thời hai người sẽ không viên phòng."
"Ừm, việc này ta có thể hiểu được. Con gái của huynh còn nhỏ tuổi, không thích hợp để viên phòng sớm." Chu Vĩnh Hồng cũng là người hiểu chuyện.
"Tốt nhất là đợi tới lúc Bảo Muội mười tám tuổi." Nhịp thở của Vương Tử Nghĩa nhanh hơn bình thường.
Vừa nghe thấy câu này, Chu Vĩnh Hồng phát hỏa, trợn mắt nói: "Cái gì? Vậy không được. Tới lúc đó con trai ta đã hai mươi mốt tuổi rồi. Vậy thì tới lúc nào ta mới có cháu bế đây?"
"Sao lại không được? Bản thân Khê ca nhi đã đồng ý chuyện này rồi. Chẳng lẽ huynh muốn ép nó sao? Hơn nữa chuyện của hai đứa nhỏ bọn nó, phụ thân như huynh cũng không có quyền can thiệp quá sâu đâu." Vương Tử Nghĩa khá là đắc ý.
Chu Vĩnh Hồng ra sức kìm nén sự giận dữ, nói: "Ta không phản đối việc viên phòng sau tuổi cập kê, nhưng mười tám tuổi thì muộn quá."
"Không được, phải mười tám tuổi." Vương Tử Nghĩa kiên trì.
"Mười sáu." Chu Vĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2422942/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.