Chờ bức tranh khô màu, Vương Tự Bảo mới cất cao giọng nói với mọi người: "Tranh thì đã vẽ xong, nhưng ta muốn nhấn mạnh lại một lần nữa, không cần biết tranh ta vẽ đẹp hay không, về sau bất kể là ai cũng không được đến nhờ ta vẽ tranh, làm phiền đến ta và gia đình ta."
Vĩnh Thịnh đế sớm đã sốt ruột nên vội vàng thúc giục: "Được rồi, Bảo Muội. Tranh đã vẽ xong thì trẫm thay mặt các ái khanh cùng người nhà họ đồng ý với yêu cầu này của con. Quân tử không nói đùa bao giờ. Nếu có người cố tình làm phiền thì cứ xử theo tội kháng chỉ, thế nào?"
"Được ạ, cứ làm theo lời của Hoàng biểu cữu đi."
Ai da, cũng được đó. Để xem sau này ai dám bắt nàng vẽ nữa? Chỉ ý này rất có tác dụng đấy.
Vương Tự Bảo gật đầu ra hiệu với Vương Dụ Tuần và Vương Dụ Phổ, ý là để họ mang bức tranh này đi cho Tưởng Thái hậu xem.
Khi bức tranh được đưa đến trước mặt Tưởng Thái hậu, không chỉ có bà mà cả Tần Hoàng hậu cùng những người khác ngồi gần đó cũng phải ngẩn người.
Trời ạ! Sao lại có một bức tranh có hồn đến mức xuất sắc thế này chứ? Trông hệt như người đang soi gương thấy được chính mình vậy.
Vĩnh Thịnh đế cũng không kìm được mà bước xuống bậc thang để đến xem.
Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin rằng, có người chỉ dùng thời gian ngắn như vậy đã hoàn thành được bức tranh đẹp đến mức này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2422943/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.