Vương Tự Bảo cảm thấy cho dù có khóc, nàng cũng phải cười mà khóc.
Hôm nay là ngày vui quan trọng nhất trong cuộc đời nàng. Nàng muốn giữ lại nụ cười của mình cho mỗi một người đang ngồi trước mặt này.
Vương Tử Nghĩa đại diện lên tiếng. Ông không nói những lời như nữ tử phải xuất giá tòng phu, mà chỉ dùng giọng hơi nức nở bảo: "Mong rằng các con mãi mãi hạnh phúc, vui vẻ như ngày hôm nay!"
"Cảm tạ phụ mẫu!"
"Cảm tạ nhạc phụ, nhạc mẫu!"
Cùng với Chu Lâm Khê, Vương Tự Bảo rốt cuộc cũng hoàn thành lễ bái biệt này.
Hai người nắm tay sóng vai, giẫm lên thảm đỏ đi ra ngoài, đến lúc tới cửa chính, Vương Tự Bảo không đợi Chu Lâm Khê phản ứng đã xoay người, hướng về nơi Vương lão Hầu gia và Lý thị khuất sau cửa, quỳ sụp xuống đất.
Nàng sụt sịt nói: "Đừng trốn nữa, con nhìn thấy hai người rồi. Bảo Muội bái biệt nhị lão, nếu như hai người còn không ra, cẩn thận sau này tôn nữ không để ý đến hai người nữa đó."
Lúc Vương Tự Bảo dập đầu, Chu Lâm Khê cũng dập đầu lạy ba cái cùng nàng.
Khi hai người bọn họ đứng dậy rồi ngẩng đầu lên, Vương lão Hầu gia và Lý thị đã dìu nhau, vành mắt đỏ ngầu đi tới.
Vương lão Hầu gia khoát tay chặn lại, giống như tùy ý bảo: "Được rồi, về sau vợ chồng son các con phải sống thật hạnh phúc."
"Ừm, vâng ạ. Tổ phụ, tổ mẫu, hai người cũng đừng buồn, đã nói phải vui vẻ tiễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2422935/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.