Trong thời điểm này nghe thấy hắn nói như vậy, Vương Tự Bảo liền ngừng khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, tiếp đó thoải mái gật đầu đáp: "Ừ, ta nhất định sẽ cho chàng một đêm động phòng hoa chúc thật khác biệt."
Đây là người mà nàng yêu thương cũng là người vô cùng yêu thương nàng. Vì hắn Vương Tự Bảo làm gì cũng cảm thấy cam tâm tình nguyện, cũng giống như Chu Lâm Khê vì nàng mà có thể làm đến mức độ này.
Lúc này duy nhất mình Chu Vĩnh Hồng đang không ngừng an ủy bản thân: Đây là buổi diễn tập cho đại hôn ở Thiều Quốc, không tính là hôn lễ chính thức. Không sao, chúng ta vẫn còn cơ hội.
Rồi bày ra dáng vẻ tươi cười tao nhã đi chào hỏi mọi người.
Ghế ở trên cao đường và chỗ ngồi của khách tham dự hôn lễ đã được xếp đầy đủ thành một hàng dài, sau khi mọi người ngồi xuống, nghi lễ bái đường chính thức bắt đầu.
Lần này do đích thân Lễ bộ Thị lang của Thiều Quốc đứng ra chủ trì.
Khi tiếng nhạc vang lên, Lễ bộ Thị lang Thiều Quốc cao giọng nói: "Giờ lành đã đến, bắt đầu chính thức bái đường!"
Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê cũng đứng nghiêm chỉnh.
"Nhất bái thiên địa!"
Hai người quay người, hướng về phía trời đất bên ngoài nghiêm túc vái lạy.
"Nhị bái cao đường!"
Hai người lại quay về phía Chu Vĩnh Hồng và phu thê Vương Tử Nghĩa, Tưởng thị khom lưng vái lạy.
"Phu thê giao bái!"
Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2422934/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.