Vân Phi Vũ trầm mặc một lát, sau đó mới ngưng thanh nói: “Binh sĩ cùng các vị tướng quân không có cơm cũng chẳng có nước uống. Chỉ sợ ý đồ của quân Tây Chích là muốn vây khốn bọn họ, sau đó không cần tốn công tốn sức vẫn đạt được thắng lợi.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Trầm Tông phụ họa, nhíu mày, thần sắc bất an: “Kỳ thật, hôm qua, trước khi phát binh, tướng quân đã cho người vào thành cầu thêm viện binh, lẽ ra chiều nay đã đến, nhưng tới hiện tại vẫn không có chút động tĩnh nào, thật sự rất kỳ quái.”
Thiếu niên nghe vậy không khỏi lo lắng: “Binh lực trong thành do ai điều khiển?”
Trầm Tông nghĩ ngợi: “Hẳn là do Bạch đại nhân hoặc là Lưu đại nhân.”
“Bạch đại nhân? Lưu đại nhân? Bọn họ là ai?” Thiếu niên có chút hồ đồ, y luôn không hứng thú với mấy vị quan lại này cho lắm, căn bản không phân biệt nổi ai với ai.
“….Ngươi ở Tát Lan thành lâu như vậy cũng không biết sao?” Trầm Tông kinh ngạc, thấy y tựa hồ thật sự không biết nên đành phải giảng giải cặn kẽ: “Bạch tuần phủ Bạch Thanh Thu, Lưu đô đốc Lưu Chính Bắc. Bọn họ chính là quan văn, quan võ cao nhất trong Tát Lan Thành. Theo lẽ thường, binh mã sẽ do Lưu đô đốc phụ trách, nhưng nghe mọi người đồn đãi thì quan hệ của hắn với Bạch tuần phủ rất tốt, luôn luôn nghe lời Bạch tuần phủ như thiên lôi, sai đâu đánh đó. Cho nên, ta cảm thấy lệnh kỳ điều binh thật ra đang nằm trong tay Bạch tuần phủ.”
“Nga” Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520869/quyen-5-chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.