Đêm. Trong quân doanh tối đen một mảnh, chỉ còn khu dự trữ lương thảo là sáng trưng. Mấy người phía trước liên tục vác bao đi lại, thoạt nhìn thật là bận rộn.
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Theo tiếng rống lớn, một gã thiếu niên xuất hiện trước mặt mọi người.
Cho tới khi thấy rõ tướng mạo bọn chúng, thiếu niên lập tức thất kinh: “Các ngươi… các ngươi không phải người của Dạ Diệp quốc, các ngươi là người Tây Chích quốc. Ca ca… ca ca….”
Lớn tiếng thét lên, y xoay người định chạy, nhưng chưa bước được bước nào đã bị vài tên binh sĩ Tây Chích quốc vây quanh.
“Tiểu tử, ngoan ngoãn chút đi.” Một gã hán tử cường tráng uy hiếp y, sau đó quay về phía mã xa hét lên: “Á Bá Hãn, chúng ta bắt được một con sâu nhỏ, ngươi mau tới đây.”
“Đã biết, gọi cái gì chứ.” Một gã nam tử ngoài ba mươi, râu ria xồm xoàm chạy tới, hắn níu lấy thiếu niên, quát mấy người bên cạnh: “Đứng làm gì, còn không mau làm việc.”
Mấy người này muốn nhân cơ hội lén nghỉ ngơi, nhưng thấy bản mặt của hắn nên đành phải tránh ra.
Á Bá Hãn thấy thiếu niên hoảng sợ nhìn mình, không khỏi cười lên ha hả: “Tiểu tử, đừng sợ, ta hỏi ngươi mấy vấn đề, chỉ cần ngươi trả lời thành thật thì ta sẽ tha cho, được không?”
“Ngươi… Ngươi nói dối. Tây Chích quốc các ngươi đều là người xấu. Các ngươi… các ngươi còn trộm lương thực của chúng ta…” Thiếu niên tuy hoảng sợ nhưng vẫn lắp bắp lên án: “Ta… ca ca của ta đến đây… nhất định sẽ bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520868/quyen-5-chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.