Từ lúc ngày mới bắt đầu cho tới khi mặt trời lặn, phòng bếp làm đủ các loại bánh trưng chờ binh sĩ trở về nhưng vẫn không thấy ai cả.
Chín người ngồi thành một hàng dài nhìn về phía chiến trường, trong đó có một người nhịn không được liền mở miệng: “Tiểu Vũ, có phải đợt tấn công lần này quá lâu hay không?”
Tuy rằng trời còn rất sáng, nhưng Vân Phi Vũ biết đã tới giờ tuất, tương đương với bảy giờ chiều ở hiện đại. Từ giờ thìn tới giờ tuất cũng đã sáu canh giờ, hơn mười hai tiếng đồng hồ, quả thật quá lâu.
“Uhm, đúng là có chút lâu la.” Thiếu niên bất an trả lời. Y nhớ rõ hồi sáng còn nghe thấy tiếng hò hét trợ uy từ phía xa, nhưng quá giờ ngọ lại không còn tiếng vang tới, lúc ấy đã bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Tuy nhiên, vì vội vàng dạy mọi người làm bánh chưng nên không nghĩ ngợi nhiều, hiện tại ngẫm lại cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Thiếu niên lập tức đứng lên khỏi mặt đất, vỗ vỗ mông: “Để ta đi nhìn xem.”
Tuy nhiên, y còn chưa kịp bước nửa bước thì đã bị mấy người đồng liêu giữ chặt góc áo, ngay cả người ôm chân cũng có.
“Mọi người làm gì vậy?” Thiếu niên kinh ngạc.
“Ngươi đi rồi thì chúng ta phải làm sao đây?”
Nhìn bộ dạng tội nghiệp của tám người kia, Vân Phi Vũ càng khó hiểu: “Làm sao vậy? Mệt thì đi ngủ, nghỉ ngơi, đói bụng thì ăn.”
“Không phải ý này.” Mấy người đều nhăn nhó, cuối cùng, một người mở miệng: “Nếu quân địch đột nhiên tập kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520867/quyen-5-chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.