Ngày kế, Tư Vũ Thánh nói với thiếu niên rằng trong khoảng thời gian này mình có chút bận rộn, không thể ở bên y nhiều. Thiếu niên liền đồng ý.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Ngày hôm đó, hai người đang cùng nhau dùng cơm trưa, nam nhân lại vội vàng rời đi, thiếu niên ngồi trước bàn ngốc một hồi, áp chế cảm giác bất an đang dâng lên trong lòng, nhấc hạp đồ ăn đi tới tiểu viện của Lí Sầm.
Tuyết rơi ba ngày ba đêm, chung quanh đều bị bao phủ bởi màu trắng chói mắt, Vân Phi Vũ mang theo hạp đồ ăn men theo con đường nhỏ, từng giọt nước róc rách chảy xuống làm ướt đôi giày xinh đẹp, y dựa theo cảm giác mà đi tới tiểu viện của lão giả.
Khi vào nhà, Lí Sầm đang nghiền thuốc, vừa thấy y tới đã lập tức dừng công việc trong tay, nhận lấy hạp thức ăn, mở ra liền ngửi một hơi dài: “Cá chua ngọt, đậu tam đinh, măng mùa đông xào thịt, còn có…”
“Rau trộn bì đông lạnh cùng canh gà đen hầm thuốc bắc, còn có món củ cải xào giòn gần đây ta mới nghĩ ra, ngon lắm nha.” Thiếu niên mỉm cười tiếp lời.
“Uhm, hảo tiểu tử, ai gả cho ngươi nhất định có lộc ăn.”
Vân Phi Vũ vừa nghe thấy vậy đã đỏ hồng hai má, không biết nên tiếp lời như thế nào, chỉ có thể cười trừ ngồi một bên.
Lão giả cũng không khách khí, đem đồ ăn đặt lên mấy chiếc bát, sau đó ăn ngon lành. Thiếu niên đi tới một bên, yên lặng cầm lấy cối xay, bắt đầu nghiền thuốc.
Đánh chén no say,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520831/quyen-4-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.