Chờ một lúc lâu vẫn không tháy người nọ có động tĩnh, Vân Phi Vũ nhịn không được liền quay đầu lại, khi nhìn thấy ánh mắt hắn mang theo tức giận cùng vạn phần âm lệ, y không tự chủ mà lui lại phía sau từng bước. Diệu như vậy… thực xa lạ, cũng khiến y cảm thấy sợ hãi.
Tư Vũ Thánh chú ý tới hành động của Vân Phi Vũ, đồng thời phát giác sự sợ hãi trong ánh mắt của y, lúc này mới kinh ngạc phát giác bản thân mình lại vì một câu nói mà mất đi khống chế, bại lộ một phần bản chất.
Thấy biểu tình sợ hãi của thiếu niên, hắn cảm thấy thực sự tức giận, chẳng qua vấn đề trước mắt cần phải ưu tiên hàng đầu, nếu không toàn bộ cố gắng trước đây sẽ uổng phí.
Dấu đi cảm xúc chân thật, Tư Vũ Thánh lặng lẽ tiến về phía trước từng bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, vẻ mặt ai oán nhìn về phía Vân Phi Vũ: “Tiểu Phi Vũ, đệ không để ý tới người ta sao?”
Vân Phi Vũ giật mình dụi dụi mắt, nhìn hắn, sau đó lại dụi mắt, lại nhìn hắn, không khỏi than thầm “Vừa nãy là do hoa mắt? Sao gần đây lại hay hoa mắt như vậy, ta còn trẻ lắm mà……”
Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, y đi vòng quanh Tư Vũ Thánh vài lượt, cuối cùng đứng trước mặt hắn, có chút đăm chiêu hỏi: “Diệu, có phải huynh mới tức giận hay không?”
Tâm tư hơi đổi, Tư Vũ Thánh mất hứng bĩu môi: “Đương nhiên là tức giận, Tiểu Vũ không thích người ta, cũng không thèm để ý người ta…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520806/quyen-4-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.