Dùng xong bữa trưa, hai người trở vè Lộng Mai Các, Tư Vũ Thánh nói muốn dạy Vân Phi Vũ chơi cờ, sau đó hai người vẫn ngồi trong thư phòng.
“Diệu, huynh coi ta đi nước này có đúng không?” Vân Phi Vũ chưa bao giờ chơi cờ vây, chỉ vào một quân đen trên bàn cờ, ngẩng đầu nhìn người đối diện lại phát hiện hắn nhìn mình ngẩn người, căn bản không nghe rõ những lời vừa rồi.
Thiếu niên thở dài, hai tay đỡ đầu ngửa ra phía sau, nhìn thẳng người nọ: “Có vấn đề gì liền hỏi đi, huynh cứ như vậy khiến ta cảm thấy rất kỳ quái.”
“Vậy ta sẽ hỏi.” Tựa hồ Tư Vũ Thánh chỉ chờ y thốt lên những lời này, cười hì hì ngồi xuống bên cạnh, thói quen muốn dùng mặt cọ cọ bên tai y, ngữ khí ai oán: “Vì sao ta không biết đệ có thể làm cơm?”
“Huynh đâu có hỏi ta.” Vân Phi Vũ không chút nghĩ ngợi liền trả lời, sau đó nhíu mày nói tiếp: “Ta nghĩ, dù ta chủ động nói huynh cũng không chịu tin.”
Hắn nhìn thiếu niên một lượt, gật đầu: “Đúng là rất khó tin tưởng, nhưng Tiểu Phi Vũ nấu thức ăn ngon lắm, so với đại sư phụ trong giáo còn tốt hơn nhiều. Ngày mai lại làm cho ta ăn nha, được không?”
Nhìn hắn lại dán chặt lấy mình, Vân Phi Vũ thuận tay vuốt lọn tóc rơi xuống trước ngực, vuốt má hắn, cười nói: “Được.”
“Nhưng mà.” Thiếu niên nhìn phía cửa sổ: “Trong Lộng Mai Các có phòng bếp sao? Nếu không thì ta biết đi tìm nơi nào nấu ăn?”
“Có!” Tư Vũ Thánh đứng dậy, đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520807/quyen-4-chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.