Về đến thôn, Lý Thi Vân kiếm cớ để quay lại trụ sở thôn.
Cô cảm thấy mình cứ thường xuyên đến nhà Phạm Văn Phong, còn ở lại trong thời gian dài thì sớm muộn gì cũng bị người dân trong thôn phát hiện. Không biết bọn họ sẽ nói gì sau lưng cô.
Phạm Văn Phong không giữ cô lại. Ngắt được nhiều cỏ Nguyên Linh như thế này, phải mau chóng luyện chúng thành Nguyên Linh đơn mới được, chậm trễ thì sẽ mất đi dược tính.
Đến chập tối, anh đã luyện được hơn một trăm viên thuốc màu đen, sau đó cảm thấy hài lòng, cẩn thận cất chúng đi.
Nhớ đến vẻ khác thường của Vượng Tài ngày hôm nay, anh đứng dậy chuẩn bị đi xem, nhân tiện dạy dỗ nó một chút.
Nhưng còn chưa kịp ra khỏi cửa thì âm báo tin nhắn của điện thoại vang lên. Phạm Văn Phong lấy di động ra nhìn thoáng qua một cái, là tin nhắn của Hoa Hòe: “Anh Văn Phong, anh có đó không?”
“Anh đây, sao vậy?” Phạm Văn Phong trả lời.
Phía bên kia im lặng một lúc rồi mới gửi tin nhắn: “Em muốn đến cảm ơn anh.”
Phạm Văn Phong hơi nhếch miệng. Sau khi uống thuốc, sức khỏe của con bé ngốc này đã hồi phục, chu kỳ sinh lý cũng đã trở nên bình thường!
Anh mỉm cười, sau đó trả lời lại: “Vậy là tốt rồi, sau này đừng nghĩ lung tung nữa. Có chuyện gì không biết thì cứ hỏi anh, anh dạy em!”
Hoa Hòe không trả lời, có lẽ là vì ngại cho nên không nói gì thêm nữa.
Anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-thon-qua-phu/2653339/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.