Hiện tại người làm việc và vây xem ở hai đầu bờ ruộng của Phạm Văn Phong tổng cộng lên đến gần trăm, sau khi nghe cuộc đối thoại của hai người, tất cả mọi người cười vang.
Nhưng mấy câu trêu đùa này rất bình thường ở nông thôn, nam và nữ nói vài câu bậy bạ với nhau là một cách giải tỏa, mọi người cũng không cho là thật.
Nhưng Lý Thi Vân nghe xong thì cảm thấy không quá thoải mái, nhịn không được trộm trừng mắt nhìn Phạm Văn Phong một cái.
Chú ý tới ánh mắt của cô, Phạm Văn Phong biết cô không được vui, vì thế lập tức ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.
Việc trộn nguyên liệu rồi bỏ vào túi lập tức bắt đầu, lúc này ông lão Đỗ đi tới hỏi: "Nhóc con, chuẩn bị meo nấm xong chưa? Cậu muốn trồng loại nấm nào?"
"Còn chưa chuẩn bị, không kịp nữa rồi, loại nấm tôi trồng không phải loại nấm bình thường, chờ sau này ông sẽ biết." Phạm Văn Phong đáp.
Ông lão Đỗ nghe vậy thì ngạc nhiên, sau đó giậm chân một cái: "Tôi già rồi nên cậu chơi đểu đó à, thằng nhóc, có phải cậu không biết cái gì hết đúng không? Đến bây giờ còn không có vi khuẩn, vậy chờ nguyên liệu nuôi trồng khử độc xong hết rồi thì phải gieo thế nào? Tôi thật sự bị cậu hố chết rồi!"
"Ông đừng nóng, tôi có cách làm của tôi mà, hơn nữa chuyện này có liên quan gì đến danh tiếng của ông?" Phạm Văn Phong cười hỏi.
"Tôi gieo trồng nhiều năm như vậy còn chưa từng thất bại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-thon-qua-phu/2653340/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.