Bầu không khí trong phòng im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của hai người.
Một lúc sau Phạm Văn Phong mới lưu luyến thu tay lại: “Bây giờ cảm thấy như thế nào rồi?”
“Không bị đầy bụng, cũng không đau nữa.” Hoa Hòe mở to mắt nói.
Phạm Văn Phong cười: “Vậy tốt rồi, xem ra y thuật của anh cũng tạm được.”
“Vâng, rất lợi hại!” Khuôn mặt của Hoa Hòe hơi ửng hồng, nghiêm túc nói.
Đợi cô đứng dậy, Phạm Văn Phong suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sau này đừng ngây thơ như thế nữa. Lớn rồi, cũng nên học một chút kiến thức!”
“Vâng!”
Nét mặt của Hoa Hòe càng thêm đỏ ửng. Cô ấy cảm thấy chuyện lúc trước nghi ngờ mình có thai thật sự rất ngây thơ nên rất xấu hổ.
Nhưng Hoa Hòe lại tin tưởng anh cho nên đỏ mặt gật đầu: “Em về nhà trước đây.”
“Ừ, anh tiễn em!”
Phạm Văn Phong thấy đêm đã khuya, bên ngoài tối đen như mực nên lo lắng cho cô phải đi về một mình, đi cùng cô ra ngoài cửa nhà.
Vừa ra đến cửa thì có một bóng đen lao vụt qua. Hoa Hòe sợ hãi kêu to một tiếng, sau đó quay lại lao vào lòng anh!
Phạm Văn Phong sửng sốt. Bóng đen kia hình như là Vượng Tài, anh gọi nó.
Quả nhiên, bóng đen trong góc tường phát ra âm thanh khe khẽ của Vượng Tài. Rõ ràng nó không chịu đói được nên mới đi trộm thứ gì đó để ăn!
“Đồ chết dẫm này! Tối rồi mà còn ra đây dọa người, để xem tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-thon-qua-phu/2653338/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.