“Cậu mắc sai lầm đi, chị cho phép cậu sai.” Lâm Tuyết Nhã cúi đầu cười nhẹ, trông vô cùng đẹp.
Triệu Đại Vĩ đáp: “Nói chuyện đứng đắn một chút, tôi đến dạy đầu bếp làm món ếch đá Hàn Đàm. Ếch đá Hàn Đàm này cũng có thể trở thành một món lợi nhuận tăng cao của khách sạn chúng ta.”
“Được!” Lâm Tuyết Nhã hơi mất mát trong lòng vì Triệu Đại Vĩ vẫn giữ nguyên tắc.
Sau đó.
Đầu bếp khách sạn Trường Ca Thái Vi cũng đã học được cách làm món ếch đá Hàn Đàm, không chỉ làm ngon mà còn có tác dụng dùng như thuốc khá tốt.
Triệu Đại Vĩ kéo Lâm Tuyết Nhã sang một bên sau khi dạy xong các đầu bếp.
Anh nói: “Lần này tôi đi thị trấn Ngọc Hà, gặp một cô gái tên là Tăng Lan, là con gái chủ xưởng nuôi ếch đá.”
“Cô ta vừa tốt nghiệp cấp ba, còn chưa có việc làm nên muốn đến chỗ chúng ta làm việc. Đến lúc đó nếu cô ta muốn đến thì chị hãy để ý một chút.”
Triệu Đại Vĩ dặn dò.
“Được đấy, không có gì.” Lâm Tuyết Nhã cười hỏi: “Cô gái đó trong đẹp không?”
“Cũng được, nhưng không thể bì với chị Tuyết Nhã.”
“Xì, chị có đẹp hơn nữa cũng không có tác dụng.” Lâm Tuyết Nhã chế nhạo sự mất mát trong lòng.
Triệu Đại Vĩ không phải không cảm thấy ngứa ngáy trong tim.
Nhưng trước mắt đang là thời điểm khách sạn phất lên, lúc này thật sự không ổn. Nếu như bây giờ thu Lâm Tuyết Nhã vào thì chắc chắn sẽ chôn xuống tai hoạ ngầm khi khách sạn phát triển.
Thậm chí còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911296/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.