Diệp Thanh Thu đang uống thuốc, thì phát hiện có người tới, cô ấy hoảng sợ.
Nhìn biểu cảm hoảng sợ của Diệp Thanh Thu, Triệu Đại Vỹ lúng túng gõ cửa giải thích: “Xin lỗi, tôi thấy cửa mới nên mới vào.”
Diệp Thanh Thu đối mặt với Triệu Đại Vỹ như vậy, còn có thể nói gì được, cô chỉ đành chấp nhận lời giải thích của Triệu Đại Vỹ.
Nhưng trong lòng không thoải mái lắm, cô cũng không dám nói ra, chỉ biết nhanh chóng bỏ lọ thuốc vào ngăn kéo.
Những động tác này, đều bị Triệu Đại Vỹ nhìn thấy.
Triệu Đại Vỹ hơi do dự hỏi: “Tổng giám đốc Diệp, cô hiểu thế nào là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài không?”
Nghe vậy Diệp Thanh Thu đỏ mặt.
Trong lòng thấm nghĩ, Triệu Đại Vỹ muốn chơi quy tắc ngầm với cô sao?
Diệp Thanh Thu cố làm ra vẻ lạnh lùng, lắc đầu một cái: “Tôi không hiểu ý tổng giám đốc Triệu.”
Triệu Đại Vỹ cười nhạt: “Đứng trước mặt cô rõ ràng là một vị thần y, vậy mà có bệnh cũng không để thần y xem, lại qua loa uống thuốc.”
Diệp Thanh Thu thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Triệu Đại Vỹ muốn chơi quy tắc ngầm với cô, vậy cô cũng chỉ còn cách từ chức, rời khỏi đây.
Diệp Thanh Thu nói: “Tổng giám đốc Triệu, tôi không có bệnh gì, anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Triệu Đại Vỹ chỉ cười, cũng không nói gì.
“Tổng giám đốc Triệu, nhìn anh rất vui, bên kia có tiền triển rồi phải không?” Diệp Thanh Thu rất nhanh phản ứng lại, cô đổi đề tài.
Biết Diệp Thanh Thu còn nhiều băn khoăn, Triệu Đại Vỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911295/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.