“Sao?” Tưởng Đan Ni tương đối xấu hổ, thấy mình được Triệu Đại Vĩ ôm lấy, gương mặt đẹp nhanh chóng trở nên vô cùng mắc cỡ.
Trong lòng Giang Mị kinh ngạc!
Dán vào người Triệu Đại Vĩ, không hiểu vì sao cô ấy cảm thấy vô cùng yên tâm!
Triệu Đại Vĩ cảm nhận được cơ thể hai người mềm mại dán chặc trên người mình, nhanh chóng hít sâu một hơi, sau đó mới nói: “Cẩn thận một chút, đừng để ngã bị thương.”
“Ừ!” Tưởng Đan Ni tương đối hiểu chuyện, lập tức gật đầu, sau đó xấu hổ đứng dậy khỏi người Triệu Đại Vĩ.
Giang Mị lại có chút hưởng thụ nằm trong lòng Triệu Đại Vĩ.
Quyến luyến không thôi, cô ấy mới đứng vững người, vén mái tóc, nói: “Cảm ơn Triệu tổng!”
“Không cần khách sáo, tiếp tục cố gắng.”
“Được!” Giang Mị nói: “Trong vòng mười này, đương nhiên chúng tôi sẽ tạo ra thành tích!”
Ý định của Giang Mị chính là trước tiên khai trương một cửa tiệm, để mọi người thấy đậu hủ thối của thôn Đại Long thật sự có thể kiếm ra tiền.
Sau đó, cô ấy mới bắt đầu bật chế đột nhượng quyền, điên cuồng kiếm nhiều tiền!
Dựa theo ý tưởng của cô ấy, nếu có thể mở cửa tiệm trong toàn quốc, thế thì phí bán nguyên liệu và phí gia nhập liên minh nhượng quyền của đậu hủ thối thôn Đại Long cũng có thể kiếm hơn trăm triệu!
“Cô gắng lên.” Triệu Đại Vĩ vỗ nhẹ bả vai của hai cô gái.
Hai người còn trẻ, hơn nữa có sự chăm chỉ, cho nên Triệu Đại Vĩ nguyện ý tin tưởng hai người, có thể phát triên sự nghiệp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911285/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.