“Ừ, tôi họ Nguyên.” Nguyên Sở Tinh nhận ra chắc là Triệu Đại Vĩ có biết thân phận của cha mình, cô ta thẳng thắn nói: “Cha tôi là Nguyên Hải Sơn, hẳn là Triệu tổng cũng đã nghe qua.”
“Đương nhiên.” Triệu Đại Vĩ bình tĩnh gật đầu.
Anh tiếp tục nói: “Chuyện cha cô mở cuộc họp thường niên, quản lý của tôi đã nói cho tôi biết rồi. Quản lý nói muốn cố gắng một chút để các cô mở cuộc họp thường niên ở khách sạn của tôi. Nhưng mà tôi nghĩ khó mà thay đổi được quyết định của các người, cho nên đã từ chối lời đề nghị này.”
“Này…” Nguyên Sở Tinh nở một nụ cười gượng đầy xấu hổ: “Đó là chuyện của cha tôi, tôi khó mà nhúng tay vào được, chỉ là, tôi có thể đưa ra kiến nghị cho ông ấy.”
“Không cần.” Triệu Đại Vĩ xua tay: “Tôi hiểu cha cô suy tính gì mà, cho nên tôi mới từ chối lời đề nghị của quản lý. Cô cũng không cần nói chuyện này với cha mình đâu, để cha cô đỡ phải khó xử.”
Nguyên Sở Tinh cúi đầu, thấy hơi xấu hổ.
Triệu Đại Vĩ thuận mắt nhìn qua mấy món quà mà Nguyên Sở Tinh mang đến, lắc đầu: “Mấy thứ này thật sự không cần thiết, cá nhân tôi đề nghị cô vẫn nên đặt lòng tốt này của mình vào những người bị đụng phải kia kìa, bọn họ mới thật sự là người bị hại.”
“Tôi hiểu, tôi đã bồi thường rất tốt cho bọn họ rồi, hơn nữa cũng đã hòa giải xong.” Nguyên Sở Tinh nói: “Sau này lái xe tôi sẽ chú ý, không để xảy ra sự việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911270/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.