“Bán lấy tiền ấy, chứ còn làm gì nữa…” Triệu Đại Vĩ nói, giống như một con thỏ nhỏ ngây thơ vô tội: “Bởi vì thuốc dẫn vô cùng quý giá, cho nên không có cách nào để điều chế số lượng lớn, bây giờ tôi chỉ đang thử một chút thôi.”
“Thật ư?” Lương Thu Tĩnh nở nụ cười kì quặc.
“Thật, lừa chị làm gì. Hơn nữa, tôi mà cần dùng thứ đồ chơi này sao?” Triệu Đại Vĩ nhướn mày, nói không nên lời: “Thứ nhất, cơ thể tôi rất khỏe mạnh, không cần bồi bổ, thứ hai, tôi có bổ thêm vào cũng không có chỗ dùng.”
Phụt, phụt, phụt!
Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm suýt nữa đã phì cười, hơn nữa còn là cười đến hộc máu.
Nhưng Triệu Đại Vĩ nói không sai, đúng là anh không cần bồi bổ.
Về phần có thật sự là có sức mà không có chỗ dùng không, thì Lương Thu Tĩnh và Tiền Mỹ Lâm đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Nói rõ mọi chuyện xong, Triệu Đại Vĩ bèn nói mình muốn đi tắm rồi ngủ.
Ting ting!
Sau khi tắm xong, Triệu Đại Vĩ thấy tài liệu về triệu phú Nguyên Hải Sơn của Phong Lâm mà Lâm Tuyết Nhã gửi tới cho mình.
Thì ra, Nguyên Hải Sơn vốn lập nghiệp từ nghề buôn bán vật liệu từ tính, bây giờ tài sản riêng của ông ta đã lên tới hàng tỷ đồng.
Tuy rằng trên khắp cả nước, với số tài sản này, ông ta không được tính là ngừi giàu nhất. Thế nhưng giàu có nhất một vùng, đặc biệt là ở địa phương nhỏ như Phong Lâm thì đúng là xưng bá một phương!
Vật liệu từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911269/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.