"Cha, xin cha đừng nói nữa, đây là ông chủ của con!" Di Vân nói: "Con đã chính thức làm việc cho tổng giám đốc Triệu!"
"Là ông chủ sao?"
Cha của Di Vân hơi lúng túng, trong lòng thầm nói mình vậy mà đoán sai rồi.
Bây giờ ông ta rất thất vọng.
Hiện giờ Di Vân đã hơn hai mươi tuổi rồi, vài năm nữa sẽ ba mươi tuổi, vậy mà mỗi ngày đều phớt lờ, không thèm để ý tới đàn ông, thậm chí còn không cho sắc mặt tốt.
Cứ theo đà này, lúc nào Di Vân mới có thể tìm được bến đỗ để trở về đây?
"Xin lỗi, bác hiểu lầm rồi." Cha của Tô Vân mới vừa nói xin lỗi thì phát hiện ra một vấn đề: "Chờ một chút, nếu là ông chủ, tại sao phải nói tới chuyện cưới vợ với lập gia đình?"
Triệu Đại Vĩ và Di Vân lại lúng túng.
Di Vân không thể làm gì khác ngoài việc đứng dậy kéo ông ta qua một bên: "Cha, cho con chút mặt mũi được không? Tổng giám đốc Triệu là ân nhân cứu mạng của con, trị hết bệnh cho con, bây giờ anh ấy lại đầu tư vào nghiên cứu của con, hiện giờ là ông chủ của con, cha nói như vậy khiến cho con rất khó xử!"
Cha Di Vân nhìn bộ dạng này của Di Vân, hiểu ra được một chút.
Sau đó, ông ta lộ ra bộ dáng đã hiểu, vui tươi hớn hở nói: "Được, cha không nói! Vậy cha mang cơm về nhé?"
"Để lại đi, chập tối đói bụng con sẽ ăn!"
Di Vân nhận lấy hộp cơm trong tay cha mình, sau đó vẫy tay chào tạm biệt ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911239/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.