Triệu Đại Vĩ biết thời tiết nóng, bên này chỉ có quạt điện, cũng không có điều hòa.
Nhìn Triệu Huệ Lan lau tay đi tới, Triệu Đại Vĩ cười nói: “Chị Huệ Lan, tôi đến trả lương cho mọi người.”
“Ngày đầu tiên đã được trả lương sao?” Triệu Huệ Lan rất bất ngờ.
Bình thường ở xưởng của người ta đều là ngày mười mới phát lương.
“Có ít người nên không giống nhà máy lớn cần có tính toán kế toán.” Triệu Đại Vĩ nói: “Chị gọi mọi người lại đây đi.”
Thật ra có rất nhiều người chỉ mới đến đây để làm việc vài ngày.
Nhưng Triệu Đại Vĩ vẫn phát tiền lương cùng lúc.
Triệu Huệ Lan cũng lấy được mấy vạn thu nhập.
Triệu Huệ Lan nói: “Tôi mới làm chưa đầy nửa tháng. Tổng giám đốc Triệu, sao chú lại cho tôi một tháng lương vậy?”
Triệu Đại Vĩ nói: “Lúc đầu sẽ hơi vất vả, cho nên chị cứ xem như là cho một khoản phí vất vả đi. Trước đây, nhà hàng này cũng là do chị tự mình gánh vác. Với lại trước khi nhà hàng mở cửa, không phải chị còn nấu ăn cho tất cả mọi người sao? Đó cũng được tính vào tiền lương.”
Triệu Huệ Lan cúi đầu, trong lòng rất cảm động.
Toàn bộ thôn tính ra cũng chỉ có Triệu Đại Vĩ đối xử với cô ta tốt nhất.
Trong lòng cô ta thề, chỉ cần Triệu Đại Vĩ bảo cô ta làm cái gì, cho dù có phải rơi vào dầu sôi lửa bỏng cô ta cũng nhất định giúp Triệu Đại Vĩ làm được!
…
Tiếp theo, Triệu Đại Vĩ lại phát tiền lương cho rất nhiều người, ví dụ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911238/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.