Phùng Giai vừa cười vừa hơi ngượng ngùng.
Cô ấy là người đã trải sự đời, nên sự ngượng ngùng của cô ấy luôn giấu bên trong nụ cười thoải mái, vốn dĩ người ngoài không nhìn ra.
Nhưng Triệu Đại Vĩ có thể cảm giác được.
Cái mặt mo của Triệu Đại Vĩ cũng đỏ lên: "Người bình thường đều sẽ hiểu như vậy đúng chứ? Do chị Giai nói không rõ nên tôi mới hiểu lầm như vậy."
Phùng Giai cũng biết câu nói kia của mình rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Nhưng mà bây giờ cô ấy hơi tò mò.
"Triệu thần y, nếu lúc nãy tôi có ý đó, cậu sẽ làm thế nào?" Phùng Giai nói: "Cậu sẽ muốn tôi sao?"
Trong lòng Triệu Đại Vĩ hơi hồi hộp.
"Là một người đàn ông thì đều sẽ muốn chị Giai chứ nhỉ? Dù sao chị Giai xinh đẹp như vậy, còn có khí chất như thế." Triệu Đại Vĩ chuyển hướng lời nói: "Nhưng tôi sẽ không làm như vậy."
"Tại sao, cậu không phải là đàn ông à?" Phùng Giai khó hiểu.
"Không phải, đối với chị Giai đương nhiên tôi cũng có suy nghĩ của đàn ông, nhưng tôi biết ở trường hợp này, tuyệt đối không thể làm loại chuyện đó. Cho nên tôi sẽ dựa vào lý trí!"
Phùng Giai gật đầu: "Không sai, bây giờ có rất nhiều đàn ông chết vì khuyết điểm không khống chế được bản thân này. Triệu thần y, cậu có thể khống chế bản thân, thành tựu sau này nhất định sẽ rất lớn!"
"Tôi xem trọng cậu!" Trong đôi mắt đẹp của Phùng Giai lộ ra sự tán thưởng.
Nói xong, Phùng Giai đi vào phòng lấy ra quần áo đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911240/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.