Cả hai người bọn họ cứ tranh cãi chuyện này đến chết đi!
Vân Khương Mịch tức giận trở về phòng thay xiêm y.
Vừa đi nàng vừa quay đầu, chỉ nhìn thấy Mặc Phùng Dương vẫn đứng ở hành lang trợn mắt nhìn nàng với dáng vẻ vô tội…
Phụt! Hắn trưng ra vẻ mặt vô tội đó cho ai xem chứ?!
Tên trực nam thẳng như thép này không biết nghiêm túc xin lỗi nàng sao? Dỗ dành nàng, giải quyết chuyện của bốn năm trước chẳng phải là được rồi sao?
Ai mà thích giận dỗi với hắn cơ chứ!
Vừa đi nàng vừa nhìn, lúc quay đầu lại thì suýt nữa đầu bị đụng vào cái cột nhà!
Mặc Phùng Dương vừa nãy còn đứng ở hành lar^ lập tức phi người tới kéo nàng lại…
Hắn không cần dùng sức đã kéo nàng vào trong lòng hắn ngay, chóp mũi nàng cũng chạm vào ngực hắn. Mái tóc phiêu dật của nàng lại tỏa ra mùi thơm trong gió đêm. Cơ thể người ở trong lòng mảnh mai, bàn tay nhỏ bé đặt ở ngực hắn mềm mại như không xương…
Trong lòng Mặc Phùng Dương không khỏi cảm thấy bất ổn!
Nhưng rất nhanh hắn đã bị “đánh trở về thực tế”.
Vừa rồi mặt của Vân Khương Mịch cách cái cột này khoảng chừng một milimet.
Nàng đi rất vội vàng, nếu như đụng phải nó, sợ là xương sống mũi nàng sẽ bị gãy đó!
Cũng may Mặc Phùng Dương kịp thời ra tay, kéo nàng trở Vân Khương Mịch thở phào nhẹ nhõm.
Trên mũi nàng đều là mùi hương của người hắn, nó vừa xa lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119312/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.