Vân Ngọc Linh, dám ra tay với nhi tử của nàng thì đừng trách nàng không khách khí!
Chuẩn bị tiếp chiêu đi!
Vân Khương Mịch vừa mới ngủ thiếp đi, cửa phòng đã bị gõ.
Nàng cứ nghĩ là Như Ngọc đã trở lại, trong lòng nghĩ sao lại nhanh như vậy. Nào ngờ vừa mở cửa ra, chỉ thấy người đứng ngoài cửa lại là Mặc Phùng Dương… “Sao ngươi lại tới đây?
Nàng nhíu mày: “Đi nhầm cửa rồi sao?”
“Tống Tử Ngư đã trở về”
Mặc Phùng Dương vừa dứt lời, cửa phòng đóng “âm” lại một tiếng.
Nếu không phải hắn kịp thời lui về phía sau một bước thì có thể cửa phòng đã đập vào sống mũi hắn.
Hắn sờ sờ mũi của mình, không hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì.
Hôm nay hắn không trêu chọc nàng mà?
Sao không nói lời nào đã lập tức đóng cửa, nhốt hắn ở bên ngoài cửa chứ?
Mặc Phùng Dương đang muốn gõ cửa thì Vân Khương Mịch đã ăn mặc chỉnh tê, mở cửa đi ra ngoài: “Trở về thật đúng lúc! Nếu không ngày mai ta lại phải lên núi Vân Vụ một chuy: ñ Không ai có thể địch nổi tốc độ thay xiêm y của nàng!
Mặc dù là mùa hè, nhưng vào ban đêm vẫn có chút lạnh.
Cho nên Vân Khương Mịch khoác một chiếc áo choàng bên ngoài.
Xuyên qua hành lang, đèn lồng trên đỉnh đầu chiếu rực rỡ…
Đáy mắt Mặc Phùng Dương phát hiện, áo choàng này của nàng giống như đang mặc ngược… “Khụ, Vân Khương Mịch, nàng đứng yên đó.”
“Làm gì?”
Nàng sốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119311/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.