Vân Khương Mịch vẫn đang mơ hồ, hắn ta chê những loại cây trồng đó bị ngâm còn chưa đủ thối sao?
Mặc Phùng Dương cũng nghỉ ngờ nhìn hắn ta.
Tống Tử Ngư nhẹ giọng hỏi: “Các người có tin ta không?”
“Đương nhiên là tin ngươi rồi! Nếu không sao dám dẫn ngươi trở về kinh thành chứ?”
Còn đưa hắn ta đến gặp thánh thượng nữa!
Vân Khương Mịch nghiêm túc nói: “Tống Tử Ngư, ngươi và Huyền Sơn tiên sinh là nhân vật thần bí lợi hại nhất mà ta quen biết! Lúc nãy ta đã võ ngực bảo đảm ở trước mặt phụ hoàng là ngươi nhất định có thể hóa giải nguy cơ này”
“Nếu ngươi không làm được thì ta sẽ học bò kiểu chó trước mặt phụ hoàng đói”
Tống Tử Ngư cười khẽ: “Yên tâm, ta và sư phụ sẽ không để cho người học bò kiểu chó đâu”
Lời của Huyền Sơn tiên sinh không tin được, nhưng lời của Tống Tử Ngư… thì nàng tin!
Lúc này Vân Khương Mịch mới gật đầu: “Không cần biết hai người cầu mưa như thế nào, nhưng tại sao ngày mai không cầu mưa ở kinh thành, mà lại muốn đến núi Vân Vụ cầu mưa?”
“Núi Vân Vụ linh khí dồi dào, có thần linh chiếu cố”
Tống Tử Ngư giải thích.
Nhưng thật ra là vì… Huyền Sơn tiên sinh sống chết cũng không chịu xuống núi!
Mấy ngày nay hắn ta ở núi Vân Vụ lấy mềm trị cứng để lừa Huyền Sơn tiên sinh xuống núi!
Nhưng lần này cầu mưa không phải là chuyện nhỏ, Tống Tử Ngư sợ ông ta không làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119313/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.