Cố Thanh đau lòng lấy khăn gấm đưa cho nàng: “Lau nước mắt đi đã, khóc xong rồi trong lòng cũng sẽ nhẹ nhõm hơn”
‘Vân Khương Mịch kìm nén lau nước mắt, nhưng hai mắt nàng vẫn đỏ ửng.
Lúc này trong lòng nàng còn có một suy nghĩ xấu xa: “Tóm lại lần này, nếu hắn không nhận lỗi với con, không chiều chuộng con. Con, con sẽ không… sẽ không quay về nữa đâu!”
“Con vì tức mà chết luôn, cho hắn không có thê tử nữa! Để hắn thành người góa vợ luôn!”
Cố Thanh bị lời nói của nàng chọc cười.
Sau đó, hắn ta nghiêm túc nhìn: “Đừng nói những lời ngớ ngẩn vậy nữa!”
“Con mà tức chết thì hắn vẫn có thể lấy người khác. Vậy Phong Bảo phải làm sao? Thằng bé thật sự sẽ trở thành cô nhi đó!”
“Những năm qua thằng bé luôn bị người ta măng là “Đồ con hoang”, không có cha yêu thương. Bây giờ ta thấy Minh vương thật lòng yêu thương nó, dù chưa nhận nhau nhưng cũng xác định được Phong Bảo là con của hắn rồi”
Cố Thanh trầm giọng dạy dỗ nàng: “Con nỡ để Phong Bảo, sau này đến mẫu thân cũng không có sao?”
“Sau này không được nói ra những lời hồ đồ vậy nữa!”
“Con biết rồi ạ”
Vân Khương Mịch tủi thân gật đầu đồng ý.
“Con yên tâm, nếu Minh vương ức hiếp con, ta và ông ngoại nhất định sẽ không đứng ngoài nhìn đâu”
Thấy vẻ mặt tủi thân của nàng, Cố Thanh lại càng đau lòng hơn.
Hắn ta mềm giọng rồi đột nhiên nói: “Mịch Nhi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119207/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.