Khi Cố Thanh đi vào, đúng lúc Vân Khương Mịch đang nổi điên.
“Lại thế nào nữa?”
Hắn ta đẩy xe lăn đến gần thì thấy dáng vẻ nổi giận lôi đình của nàng nên nhíu mày hỏi: “Mịch Nhi, vừa rồi không phải †a đã giúp con xả cơn giận rồi sao?”
“Cậu nhìn đi, rõ ràng là Mặc Phùng Dương không quan tâm đến mẹ con con mài”
Vân Khương Mịch oán trách một tràng.
“Nếu hắn quan tâm, chắc chắn hắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế xông vào mang tụi con đi rồi!”
Đằng này hắn lại trực tiếp rời đi và không hề tranh giành chút nào, nếu hỏi nàng thêm vài lần nữa… Ngộ nhỡ hỏi nhiều thêm vài lần nữa, không chừng nàng sẽ chịu trở về thì sao?
Nàng là người rất dễ bị dụ mà.
Vốn dĩ nàng đã trải sẵn thảm, thế nhưng hắn lại không bước đến mà cứ thế bỏ đi luôn!
Vậy không phải là đang chọc giận nàng sao?
Cũng may lúc nấy Phong Bảo đã đi theo Cố Bắc Trung tới thư phòng rồi.
Nếu không, sợ đến Phong Bảo cũng muốn quở trách nàng ấy chứ.
Cố Thanh lắc đầu bất đắc dĩ: “Mịch Nhi, vừa nãy ta đã cố ý thăm dò rồi. Minh vương rất để ý tới con, hơn nữa cũng rất tôn trọng quyết định của con, con còn tức cái gì chứ?”
“Minh vương nói, nếu con muốn ở lại thì cứ ở lại nhà họ Cố. Còn khi nào muốn về, hắn sẽ đến đón hai người”
Trả lời như vậy không phải rất tốt rồi sao?
Cố Thanh nhìn Mặc Phùng Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119206/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.