Mặc Lệ Nga vừa đi thì Như Minh và Như Vân cũng tiến vào báo tin, bọn họ nói đã lật hết kinh thành lên nhưng vẫn không tìm thấy vương phi và tiểu công tử.
“Không cần tìm nữa, bản vương biết họ ở đâu r Mặc Phùng Dương nhướng mày nhìn sự chìm nổi của lá trà trong tách, ánh mắt hắn u ám không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Chủ nhân, ngài biết sao?”
Mặt Như Minh đầy kinh ngạc: “Vậy sao ngài không bắt trói vương phi trở về?”
Như Vân lập tức đấm cho hắn ta một quyền.
Như Minh vội vàng đổi giọng: “Ý của thuộc hạ là sao ngài lại không đưa vương phi và tiểu công tử trở về?”
Hắn đã biết rõ họ ở đâu mà vẫn phí công cho người đi điều tra khắp kinh thành. Đây chẳng phải đang cố ý cho tất cả mọi người biết Minh vương phi bỏ nhà đi sao?
Mặt mũi của chủ nhân và mặt mũi của phủ Minh Vương đặt ở đâu nữa chứ?
Hắn mặc cho người ngoài chế giễu sao?
Mặc Phùng Dương giương mắt nhìn hắn ta một cái, hắn đang muốn nói chuyện nhưng ai ngờ lúc này…
Chỉ nghe thấy hậu viện truyền đến một tràng tiếng vang lốp bốp!
Còn vương phủ thì hoàn toàn yên tĩnh.
Người làm trong vương phủ đều biết, vương phi đã dẫn theo tiểu công tử Phong Bảo là cục cưng của vương gia rời đi.
Nên hắn mới giống như một quả bom không hẹn giờ có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Bọn hạ nhân không ai dám hành động thiếu suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119208/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.