Lục Thính An do dự hai giây, cân nhắc có nên để Bùi Giang Chiêu gặp Diệp Kinh Thu hay không.
Dù Diệp Kinh Thu là tội phạm g.i.ế.c người, bà ấy vẫn có quyền tự quyết, nhất là với chuyện có đồng ý cho thăm gặp hay không. Lục Thính An vốn chẳng nên tự tiện quyết định thay bà ta, nhưng dưới sự khẩn cầu gần như tuyệt vọng của Bùi Giang Chiêu, cuối cùng cậu vẫn nhượng bộ. Chẳng vì điều gì khác vì Bùi Giang Chiêu có lẽ là người duy nhất có thể làm Diệp Kinh Thu giao lại bình tro cốt mà bà ôm chặt trong ngực.
Người lớn tự gây nghiệp thì nên tự chịu. Hà tất bắt một đứa trẻ đã mất sớm gánh hậu quả? Hơn hai mươi năm sống đã đủ bi t.h.ả.m rồi, ít ra lúc xuống mồ cũng nên được yên ổn.
“Được. Tôi cho anh gặp bà ấy.” Lục Thính An nói. Ở khoảnh khắc cậu chần chừ, Cố Ứng Châu đã nhìn ra ý định của cậu.
Cố Ứng Châu không nói thêm lời nào, chỉ quay lại, ra hiệu cho Lý Sùng Dương dẫn Diệp Kinh Thu ra lần nữa.
“Không gặp! Tôi nói không gặp! Đừng kéo tôi, tôi kiện anh giờ!”
Bị Lý Sùng Dương lôi khỏi phòng tạm giam, Diệp Kinh Thu giãy giụa như người điên, tay không dám dùng sức vì ôm chặt bình tro cốt, đành chỉ dùng chân đá loạn để phản kháng.
Lý Sùng Dương giữ lấy cánh tay bà, vừa kéo vừa phải canh chừng không để bà ngã.
“Tôi nói vô ích. Con trai bà muốn gặp bà. Không muốn thấy nó? Vậy lát nữa tự nói thẳng với nó.”
Diệp Kinh Thu nghe xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/5052123/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.