“Chị Thấm Trúc…” Trần Hiểu Dĩnh run run cầm tăm bông, không dám xuống tay, chỉ biết nhìn Thấm Trúc cầu cứu.
Chung Thấm Trúc vỗ vai cô ấy trấn an:
“Đưa đây cho chị.”
Cô lấy tăm bông và chai sát trùng từ tay Trần Hiểu Dĩnh:
“Lấy đèn pin, chiếu vào miệng cô ấy. Với cả trên bàn trang điểm của chị có cái nhíp nhỏ, mang ra luôn.”
Trần Hiểu Dĩnh lập tức chạy đi.
Chung Thấm Trúc không vội xử lý mà trước tiên đưa chai cồn cho Tần Cầm:
“Tráng miệng trước đi. Súc mạnh, nhổ ra cho sạch mảnh thủy tinh và bụi.”
Tần Cầm đầu óc vẫn mơ hồ, nhưng tay lại làm theo bản năng, cầm chai rồi ngậm một ngụm.
Khi cồn tràn qua từng vết rách, nó thấm trực tiếp vào từng chỗ nứt ở đầu lưỡi đau buốt như hàng trăm cây kim cắm vào cùng lúc. Tần Cầm đau đến muốn ngã ngửa, cuối cùng bật ra một tiếng, phun toàn bộ chất lỏng ra sàn.
Chất lỏng uống vào trong suốt, nhưng khi nhổ ra đã biến thành màu hồng nhạt.
Tần Cầm cuối cùng cũng bị cơn đau kích thích, thần kinh hỗn loạn giật nảy lên. Đôi mắt mơ màng của cô ta chuyển sang Chung Thấm Trúc, nhìn chằm chằm mấy giây, rồi “òa” một tiếng khóc nức nở. Dọc đường về cô ta chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, vậy mà giờ phút này lại òa lên thành tiếng, nước mắt đầm đìa cuốn sạch lớp phấn lổn nhổn trên mặt.
Nghe động tĩnh, Trần Hiểu Dĩnh ôm đống đồ chạy ra, lo lắng nhìn sang Chung Thấm Trúc:
“Cô ấy… không sao chứ?”
Chung Thấm Trúc cười lạnh:
“Không sao.”
Có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4999667/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.