Chung Thấm Trúc tự thấy mình vẫn còn mềm lòng. Vì thế, dù nợ lão Vương thêm một ân tình, cô vẫn chọn đứng ra, muốn đưa người phụ nữ đang quỳ rạp dưới sàn kia đi.
Pha lê vỡ vụn khắp nền nhà, thứ rượu đỏ sậm trộn lẫn bột thủy tinh lấp lánh. Đầu lưỡi mềm của người phụ nữ kia lia qua mặt sàn, tro bụi cũng liếm, bột pha lê cũng liếm. Chẳng mấy chốc, đầu lưỡi đã bị mảnh vỡ cứa rách, m.á.u hay rượu hòa vào nhau, không rõ. Nhưng cô ta lại chẳng có vẻ gì đau đớn, chỉ lặp đi lặp lại động tác l.i.ế.m sàn một cách máy móc.
Đến mức Chung Thấm Trúc thật sự không chịu nổi, chủ động đứng dậy.
“Lão Vương, để tôi đưa cô ấy đi.” Chung Thấm Trúc chỉ vào người phụ nữ với gương mặt đờ đẫn ấy. “Người mẫu độc quyền của Thanh Hoa Phục Trang, mới thi Miss City năm nay xong. Trước đây từng hợp tác với tôi vài lần. Cô ấy trông thế này khó coi quá, hay để tôi đưa về trước?”
Lão Vương nhìn cô một cái, ánh mắt sâu xa:
“Đưa về? Cô ta mới tới bao lâu mà đã đòi về rồi. Tôi thì không ý kiến, nhưng người này không phải tôi mang đến. Tôi không quyết được.”
Chung Thấm Trúc lăn lộn trong giới này nhiều năm, làm sao nghe không hiểu ẩn ý? Miệng thì bảo “không quyết được”, nhưng thật ra toàn bộ đám phụ nữ trong phòng trong mắt đám đàn ông này, đều chỉ là món đồ chơi. Dù ai mang đến, bọn họ chỉ phụ trách tạo cơ hội cho đám phụ nữ xuất hiện. Còn sau đó bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4999666/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.