Thôn Đại Lãng cách khách sạn Sicily khoảng năm, sáu cây số, còn nếu đi từ cảng hải thì gần hơn chút, chừng ba, bốn cây là tới nơi. Sau khi hỏi thăm sơ qua ở quầy lễ tân, hai người mới biết, dân làng Đại Lãng đa phần sống bằng nghề đánh cá, còn gia đình Dạ Quang thì mới chuyển đến đây định cư cách đây khoảng hai năm, nên không theo nghề đó, cũng không có kỹ thuật gì.
Bình thường cha của Dạ Quang đi làm bên ngoài, còn mẹ cậu ở nhà giúp người trong thôn phân loại cá, khi ai bận thì sẽ đi làm thêm ở các cửa hàng hải sản. Mẹ cậu hình như chưa từng đi làm công việc chính thức, từ sau khi mang thai nửa năm trước thì gần như không bước chân ra khỏi nhà.
Nghe thì gần đấy, nhưng nếu không có phương tiện đi lại thì khoảng cách này đúng là xa như kiểu cách trở núi sông.
Lục Thính An với Cố Ứng Châu chỉ nghĩ đến việc bắt xe nhưng chưa đến một giây thì đã tự động gạt bỏ ý tưởng đó. Thôi đi, hai người bọn họ mà xuống phố bắt một chiếc xe chạy qua mấy con đường làng thì đúng là quá nổi bật rồi. Huống hồ nghe nói đường vào thôn cũng chẳng tốt đẹp gì, xe mà muốn vào nổi còn chưa biết có được không nữa.
Cố Ứng Châu hỏi:
“Bên anh có dịch vụ cho thuê xe không?”
Quản lý khách sạn lắc đầu:
“Xe hơi thì không đâu. Nhỡ may trầy xước thì biết đổ cho ai? Nhưng bọn tôi có cho thuê xe đạp, loại đơn và loại đôi đều có cả.”
Lục Thính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654793/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.