May mà cô gái trẻ kia lúc này trong đầu chỉ còn đúng mấy chữ “hai phòng xép”, căn bản chẳng nhận ra được ánh mắt bàn bạc kịch bản của hai người kia.
Du Thất Nhân là người trong nghề, hơn ai hết biết rõ làm sao để nắm được lòng người.
Sau khi cùng Phó Dịch Vinh phối hợp khóc lóc hai câu, hai người lập tức ra vẻ tuyệt vọng, đỡ Cố Ứng Châu định bỏ đi.
“Khoan đã!”
Cô gái trẻ sao chịu nổi màn chia tay đau thương đó, lập tức kéo cửa chính ra, nói:
“Được rồi, các người vào đi. Nãy tôi mới tiếp được thần ý chỉ, chắc ngài cũng thương xót vị tiên sinh này bệnh nặng, nên hôm nay mới chịu ra tay giúp đỡ.”
Phi!
Du Thất Nhân trong lòng thầm rủa, ngoài miệng nói chuyện thần thánh cao siêu, thật ra chỉ là một đám thần côn biết nhìn người mà xuống tay. Cái gì mà thần ý chỉ, rõ ràng là thấy người ta còn có hai căn phòng xép, tưởng vắt thêm được chút gì nên mới đồng ý tiếp.
Mà cũng may, gặp đúng loại ham tiền sáng mắt như vậy, nếu không thật sự khó mà len vào được.
Mắng cho sướng một trận trong lòng xong, Du Thất Nhân xoay người lại, lập tức đỡ Cố Ứng Châu vào thần xã.
Bước qua cửa chính, tầm mắt lập tức rộng mở. Mọi người có thể nhìn thấy toàn cảnh bên trong thần xã.
Nơi này vốn là chùa miếu cải tạo lại, phần lớn kiến trúc bên trong vẫn giữ nguyên kết cấu cũ. Vừa vào là một đại điện rất rộng. Trước đây, chính điện này bày tượng Quan Âm và các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654765/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.