Thấy Cố Ứng Châu gọi điện xong, Phó Dịch Vinh liền thò đầu lại gần, giơ tay ra chờ lấy điện thoại.
Cố Ứng Châu thậm chí còn chẳng thèm liếc anh một cái, cứ thế thản nhiên cất điện thoại vào túi bên hông mình.
Phó Dịch Vinh: “……???”
“Đội trưởng, chẳng lẽ anh lại để mắt tới cái đồ cổ này của tôi thật à?”
Từ ngày làm cảnh sát, Phó Dịch Vinh gần như chẳng mấy khi về nhà. Lương bổng tuy không thấp, nhưng tiêu pha thì cứ gọi là không kìm nổi tay. Dù vậy, anh vẫn không nỡ xài đến nửa tháng tiền lương chỉ để tậu cái điện thoại mới.
Du Thất Nhân không chịu nổi cái điệu bộ tội nghiệp của anh ta nữa, bước tới kéo người ra, vừa kéo vừa bĩu môi như đang nhìn rác:
“Cái điện thoại cũ rích này của anh, quăng xuống đất người ta còn tưởng rác, chẳng ai thèm nhặt đâu. Đội trưởng mà thích được thì có mà quỷ ám.”
Phó Dịch Vinh trừng mắt, mặt không thể tin nổi.
Cái gì mà “không ai thèm nhặt”? Một người thì thẳng tay cướp điện thoại như thổ phỉ, người kia lại chê nó như đồ bỏ đi. Còn đâu là tình đồng đội? Anh lẩm bẩm trong cổ họng:
“Nếu đã chướng mắt như vậy, sao không trả lại cho tôi?”
Du Thất Nhân nhìn anh như thể đang nói chuyện với trẻ con, ngán ngẩm đáp:
“Anh không nhận ra hả? Đội trưởng cần nó để gọi về báo cáo vụ án với Thính An. Lúc trước anh được vào Tổ Trọng án 1, không phải cũng nhờ sếp Cố mở đường à?”
“Gì cơ?!” Phó Dịch Vinh bật cười như nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654764/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.