Chương trước
Chương sau
Mơ màng......

Lộc Kỳ chống tay xuống giường để ngồi dậy, cậu ngẩng đầu nhìn Mộ Nam Kiều đang đứng bên giường.

"A....." Lộc Kỳ chớp chớp mắt, cậu giơ mu bàn tay lên cọ vào mặt mình rồi mỉm cười ngoan ngoãn, " Em hơi chóng mặt, nhưng em....em biết tất cả các bước rồi! Em đã luyện tập...."

"Em luyện tập như thế nào? Xem phim hả?" Mộ Nam Kiều không hài lòng, hắn quỳ đầu gối xuống giường rồi cúi người hôn lên môi cậu, vừa hôn vừa hỏi: "Đây là điều mà một đứa nhỏ ngoan nên làm sao?"

Lộc Kỳ ôm Mộ Nam Kiều, cậu lắc đầu rồi lại gật đầu, đánh "bốp" vào sau lưng Mộ Nam Kiều một cái, "Em là người lớn rồi, em có thể xem."

"Thôi được....." Bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cởi bỏ cúc áo của cậu ra như đang bóc một món quà, Mộ Nam Kiều cúi người, rũ mắt hỏi cậu: "Đẹp không?"

Một ngọn đèn nhỏ mờ mờ được bật lên trong phòng ngủ, ánh sáng dừng lại trên sống mũi thẳng tắp, lại rơi xuống nơi đường nét khắc sâu trên gương mặt hắn, giữa ánh sáng và bóng tối đan xen, gương mặt này hệt như một tác phẩm mà nhà nghệ thuật rất tự hào, nốt ruồi son đỏ rực ở khóe mắt khiến khuôn mặt hắn càng trở nên sống động hơn.

"Đẹp....." Lộc Kỳ lẩm bẩm, cậu sờ lên hàng mi của hắn, trong đôi mắt nai xinh đẹp là tình yêu rực rỡ rõ ràng không chút che giấu, "Mộ Nam Kiều. anh thật đẹp......."

Hồ ly to nheo mắt lại đầy nguy hiểm, hắn nắm lấy cổ tay của Lộc Kỳ rồi kéo xuống, đầu ngón tay mềm mại áp lên bờ môi lành lạnh, Mộ Nam Kiều mấp máy môi ngậm lấy ngón tay Lộc Kỳ, nhẹ nhàng day cắn.

Đầu ngón tay được một nơi ấm áp, ướt mềm bao lấy, khiến tim Lộc Kỳ đập nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, đến nỗi cậu có ảo giác như lồng ngực của mình cũng đã tê dại.

Mộ Nam Kiều buông tha cho đầu ngón tay của cậu, hắn nghiêng người hôn lên gò má của Lộc Kỳ, những nụ hôn ngắn ngủi dịu dàng chạy dọc theo quai hàm của cậu, bất giác, Lộc Kỳ đã bị hắn ôm nằm xuống gối đầu lúc nào không hay.

Dưới tác dụng của rượu, đầu óc Lộc Kỳ đặc sệt, choáng váng, nhưng những cảm giác khác thì lại như bị phóng đại lên, trở nên càng nhạy cảm hơn, Lộc Kỳ híp mắt lại, nơi nhạy cảm bị Mộ Nam Kiều khống chế, khiến cậu thoải mái rên rỉ một tiếng, như một chú mèo bị xoa bụng tới mức sảng khoái.

Tính đến thời điểm này, đây vẫn là một lĩnh vực thực tế mà Lộc Kỳ quen thuộc, nhưng hình như hôm nay Mộ Nam Kiều rất kìm nén, cũng có kiên nhẫn rất cao, rõ ràng có mấy lần Lộc Kỳ đã đến rồi, nhưng hắn lại không buông tay, còn khẽ dỗ dành.

Lộc Kỳ không nhịn được mà bật khóc thút thít, cậu hít hít mũi: "Anh.... Có phải anh không biết làm bước tiếp theo hay không? Có cần em dạy anh không....."

Hồ ly lớn kích động tới nỗi muốn vẫy đuôi.

Mặc dù ngày thường Lộc Kỳ cũng khá là thẳng thắn, thành thật, nhưng sau khi Tiểu Lộc say rượu, trình độ thẳng thắn này của cậu đã tăng lên một mức độ mới, có thể nói là cực kỳ nhiệt tình.

"Được...." Giọng của Mộ Nam Kiều khàn khàn, hắn nở nụ cười cưng chiều: "Vậy em dạy anh đi."

"Đầu tiên..... anh phải lấy.... thứ kia..." Nhớ đến gì đó, Lộc Kỳ túm lấy bàn tay đang nhúc nhích của Mộ Nam Kiều, hai mắt đỏ hoe: "Em quên mua rồi....."

"Mua...." Mộ Nam Kiều hôn lên chóp mũi của cậu, "Cục cưng à, em chỉ cần nói cho anh biết, em để tám cái món đồ đã mua kia ở đâu.....?"

Chuyện xảy ra tiếp theo, đã lọt vào điểm mù trong nhận thức của Lộc Kỳ, cậu bắt đầu thấy hơi khó khăn, Lộc Kỳ giãy giụa nhưng rồi lại bị hắn nắm lấy cổ chân, cậu khó chịu tới nổi tỉnh cả rượu, ôm lấy Mộ Nam Kiều mà thút thít như một con mèo con chưa cai sữa.

Mộ Nam Kiều cũng không chịu được, gân xanh trên thái dương căng chặt, hắn vẫn luôn nhẹ giọng dỗ dành Lộc Kỳ, dịu dàng hôn trấn an một lúc lâu mới có thể tiếp tục.

Sau một lúc lâu, Lộc Kỳ xuýt xoa rên rỉ liên tục, cậu khóc thảm thiết lên án hành vi của hắn, "Anh đã nói là không.... Anh lừa em!"

Mà hồ ly lớn đắm chìm trong đó chỉ mỉm cười, đôi mắt cong cong chứa đầy tình yêu và thỏa mãn, gợi cảm tới nỗi khiến người ta không rời nổi mắt.

Một đêm này, mùa thu ở Thân Thành đã dần đi vào hồi kết, sương rơi đầy ngoài cửa sổ, trong phòng lại nóng đến nỗi Lộc Kỳ không thở được, cảm giác không thoải mái lúc ban đầu đi qua, cái loại khó chịu khi say rượu quả thật giống như lại uống thêm một chai rượu Gin vậy.

Khi Lộc Kỳ say mèm, từng tiếng "Детка" khàn khàn vang lên bên tai, mang theo cảm xúc nồng nhiệt, gọi tới nỗi Lộc Kỳ tưởng mình như một đám mây, mơ hồ bay đi theo gió.

Trong lúc Lộc Kỳ mơ màng, cậu ôm gối đầu mà nghĩ, sáng mai mình dậy phải xem thử trong hộp còn bao nhiêu chiếc bao 001 mới được, chắc không phải con hồ ly dụ dỗ người này đã dùng hết luôn rồi đó chứ?

Cứu mạng!

......

Hôm nay là một ngày trời nhiều mây, tấm rèm cửa bị kéo ra một nửa để lộ chút ánh nắng yếu ớt, thời tiết hôm nay phù hợp để nằm trong chăn ngủ nướng, Lộc Kỳ ôm chăn rúc thành một cục, rõ ràng là cậu dậy rồi nhưng lại không thể mở mắt nổi.

Cậu nghe thấy tiếng "tích", có thứ gì đó đặt lên trán cậu, rồi một giọng nói máy móc vang lên: Nhiệt độ cơ thể bình thường.

Chắc là Mộ Nam Kiều đo nhiệt độ cơ thể cho cậu đây mà.

Lộc Kỳ cố mở mắt ra một chút, vừa nhìn thấy bóng lưng mờ mờ của Mộ Nam Kiều là chiếc khăn mặt lành lạnh đã đắp lên mắt cậu rồi.

Lần này, cơn buồn ngủ đã vơi đi ít nhiều, Lộc Kỳ hoang mang hỏi: "Anh làm gì thế?"

Vừa lên tiếng đã khiến cậu giật cả mình, giọng nói của cậu khàn đặc.

Nhớ lại vài hình ảnh đứt quãng hôm qua, vành tai thò ra ngoài chiếc khăn của Lộc Kỳ khẽ nóng lên, tối hôm qua cậu khóc quá mức mất mặt, đến bây giờ giọng cậu vẫn còn khàn, may mà Mộ Nam Kiều che mắt cậu lại, nếu không thì cậu đã tự rúc vào trong chăn rồi.

Cái gì mà tặng kèm khi mua khoai tây chứ? Nghĩ lại, cậu xấu hổ tới nỗi muốn dùng ngón chân chọc ra một cái lỗ ở trên giường luôn.

Hình như cậu nghe thấy tiếng cười khẽ, cười cực kỳ thỏa mãn hài lòng, không khác gì một con thú săn mồi cỡ lớn đã ăn uống no đủ cả.

Mộ Nam Kiều hắng giọng, hắn xoay mặt khăn lại.

"Bảo bối, mắt em bị sưng rồi." Hắn vừa nói vừa muốn cười, trêu chọc hỏi: "Детка, em được làm bằng nước sao? Tối hôm qua em chảy nước cứ như không thể ngừng lại được vậy."

Sau đó hắn lại giấu đầu lòi đuôi mà bổ sung thêm: "Tất nhiên, anh đang nói tới nước mắt."

Lộc Kỳ:.....

Ai đó tới đây đưa con hồ ly này đi đi, cậu sắp mất mặt chết rồi!

Chẳng biết có phải do nghe được tiếng gào thét trong lòng của cậu hay không, mà điện thoại của Mộ Nam Kiều reo lên, một tay hắn đắp khăn mặt cho Lộc Kỳ, tay còn lại thì ấn lên màn hình nghe máy, vì Lộc Kỳ ngồi gần nên có thể nghe được tiếng Nga tao nhã dịu dàng của Talia vang lên.

Lộc Kỳ chỉ hiểu được vài chữ đơn giản, cậu kinh ngạc lập tức ngồi bật dậy, động tới eo cùng với chân, khiến cậu đau tới nỗi xuýt xoa hít khí lạnh.

Khăn lông rơi thẳng xuống chăn, một túi chườm đá từ bên trong khăn rớt ra, Mộ Nam Kiều bất đắc dĩ mà nhìn cậu, sau đó hắn cầm khăn lông lên, đưa lại vào tay của Lộc Kỳ, ra hiệu cho cậu đắp lên mắt cho bớt sưng.

Lộc Kỳ che một con mắt, con mắt còn lại cũng cố gắng mở to ra, lẳng lặng làm một khẩu hình, hỏi: Dì muốn tới đây sao?

Mộ Nam Kiều gật đầu, nói với người ở đầu dây bên kia: "Mẹ, Tiểu Lộc đã khỏe rồi, mẹ vẫn nên giúp ba làm vật lý trị liệu phục hồi chức năng đi, không cần phải lên tầng cao như thế đâu....."

"Tầng cao thì có thang máy mà, mẹ đâu có đi thang bộ." Talia nói bằng tiếng Trung, "Mẹ mang theo vài món quà thủ công của Nga cho tiểu Lộc, tiện thể xem vết thương của thằng bé luôn, sao con lại nhiều chuyện thế nhỉ?"

Mộ Nam Kiều:......

"Ồ....." Talia hiểu ra, bà hỏi: "Không tiện sao?"

Sắc mặt Mộ Nam Kiều thản nhiên như thể nói chuyện uống sữa đậu nành vào buổi sáng vậy, "Vâng, tối qua em ấy hơi mệt...."

"Không có gì không tiện cả ạ!" Bạn học Tiểu Lộc sống chết phải giữ sỉ diện lại, ngắt lời hồ ly lớn da mặt dày kia, cậu ghé lại gần điện thoại, giấu đầu lòi đuôi mà nói: "Dì ơi, dì cứ đi lên đi ạ!"

"Tiểu Lộc, dì sẽ tới vào hôm khác nhé." Talia mỉm cười, "Hai ngày nữa có một cửa hàng thời trang nam khai trương, dì sẽ tới đó tham dự, tiện thể mua cho hai đứa hai bộ quần áo, hôm nay dì sẽ không lên."

Mộ Nam Kiều không quên dặn mẹ mình: "Mẹ muốn đi xem người mẫu nam thì tốt nhất nên dẫn ba của con theo cùng, nếu không về nhà ông ấy sẽ giận dỗi đó."

Talia cười ha ha, bà bảo Mộ Nam Kiều chăm sóc Lộc Kỳ cho tốt rồi cúp máy.

Lộc Kỳ:....

Cậu có cảm giác, mình không còn chút thể diện nào nữa rồi.

Cậu khẽ rên rỉ, vùi mặt vào gối đầu, nói: "Tiền vé đi tới sao Hỏa là bao nhiêu nhỉ? Em không thể sống trên Trái Đất này được nữa rồi."

Mộ Nam Kiều bật cười, hắn kéo cậu ra, cúi đầu nhìn vào đôi mắt kia, vẫn còn hơi sưng nhưng cũng đã đỡ hơn nhiều, hắn sờ lên mi mắt mỏng manh của Lộc Kỳ, khẽ đáp: "Anh yêu em, chúng ta làm chuyện này là hết sức bình thường mà? Có gì mà em phải ngại chứ?"

Mới sáng sớm đã được nghe lời tỏ tình như vậy của bạn trai, hai má Lộc Kỳ nóng lên, cậu chầm chậm ngồi dậy rồi ôm lấy Mộ Nam Kiều, tai cậu cọ lên xương quai hàm xinh đẹp của hồ ly lớn.

"Em cũng yêu anh....." Lộc Kỳ khẽ nói. "Em biết là chuyện này rất bình thường, nhưng em vẫn cảm thấy hơi ngại, khụ...."

Cậu kề sát vào tai Mộ Nam Kiều thì thầm, bé như tiếng muỗi kêu, "Thật ra, tối hôm qua.... Em còn khá là.... thoải mái....."

"Mới sáng sớm đấy, em đừng có quyến rũ anh." Mộ Nam Kiều vỗ lên mông cậu, "Được rồi, bôi thuốc cho em trước nào."

Lộc Kỳ lập tức buông hắn ra, cậu túm chặt quần mà lắc đầu: "Tự em làm được rồi!"

Mộ Nam Kiều cũng không cố chấp, hắn để tuýt thuốc mỡ lại, ra ngoài nấu bữa sáng cho Lộc Kỳ.

Hắn vừa đi là Lộc Kỳ đã cầm tuýt thuốc mỡ đó lật người lại, với tay vào ngăn kéo, tìm được một cái hộp, rồi lấy đồ trong đó ra đếm.

Còn lại ba cái.

Phải giấu đi thôi.

.....

Sau khi ăn sáng xong, Lộc Kỳ dựa vào bên giường vẽ tranh, bên cạnh là đĩa cherry được rửa sạch. Hôm nay, Mộ Nam Kiều làm việc ở nhà, hắn đang họp online trong thư phòng, có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói tiếng Anh, Lộc Kỳ lẳng lặng mở livestream, chưa đầy ba phút sau là cậu nghe thấy giọng tiếng Anh ở phòng đối diện dừng lại, tổng đốc nhà cậu đã đăng nhập.

Lộc Kỳ:.....

Mộ tổng à, anh lén lút trốn việc để xem người ta vẽ tranh, đối tác ở phía bên kia bờ đại dương của anh có biết không vậy?

Cứ thế, bọn họ cùng nhau trải qua cả một buổi trưa, lúc Mộ Nam Kiều kết thúc công việc, Lộc Kỳ vẫn còn đang live, hắn mở cửa bước vào, cúi người xem rồi ghé sát vào tai Lộc Kỳ, hỏi cậu: "Cục cưng à, trưa nay em muốn ăn gì? Em không thể ăn cay được đâu nhé."

Lộc Kỳ nghĩ ngợi rồi nhỏ giọng nói: "Anh hâm nóng phần thịt bò hầm còn sót lại hôm qua, rồi làm thêm món gì cũng được, em không kén ăn."

Mộ Nam Kiều hôn lên lúm đồng tiền của Lộc Kỳ, cười nói: "Được rồi, bảo bối thật là ngoan."

Khi hắn họp, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trang trọng, nhưng khi nấu cơm thì phải thay cái khác, bộ đồ ở nhà đêm qua hắn cởi ra được đặt trên chiếc ghế tựa có đệm nhung bên cạnh giường. Mộ Nam Kiều dùng một tay cởi cúc áo, hắn vừa xoay lưng về phía Lộc Kỳ vừa cởi áo sơ mi ra.

Lộc Kỳ cắn một quả cherry, ngẩng đầu nhìn hắn.

Bờ vai rộng và vòng eo nhỏ gầy kia đúng là cảnh đẹp của nhân gian, chỉ là trên eo của Mộ Nam Kiều có vài vết cào rất rõ ràng.

Lộc Kỳ bị nửa quả cherry làm nghẹn, cậu đỏ mặt ho sặc sụa.

"Em ăn nhanh như thế làm gì, sợ anh cướp của em hả?" Mộ Nam Kiều cầm bộ đồ ở nhà theo, bước tới vỗ lưng cậu, "Sao rồi, em còn sặc không?"

"Khụ khụ, không,....em không sao..." Lộc Kỳ lau nước mắt, cậu nhỏ giọng khẽ nói mà không nhìn thẳng vào mắt của hắn: "Anh.... Bôi thuốc sau lưng đi kìa."

"Ồ....." Mộ Nam Kiều mỉm cười sâu xa, "Nhưng anh không thể sờ ra sau lưng được, làm phiền thái thái Tiểu Lộc giúp anh chút."

Đúng là Lộc Kỳ phải chịu trách nhiệm về việc này, tuy chỉ là trầy da vài chỗ nhưng cậu vẫn cầm lấy bông gòn, thấm dung dịch sát trùng rồi chấm lên vết thương, lúc sắp làm xong thì điện thoại của Lộc Kỳ khẽ rung lên.

Nếu là tin nhắn của người khác thì Lộc Kỳ có thể chờ sau khi xử lý xong vết thương cho Mộ Nam Kiều rồi xem cũng được, nhưng trong thanh thông báo hiển thị một chữ "Ba".

Thế là Lộc Kỳ vừa cầm bông gòn vừa xem tin nhắn.

Lâm Xuân Hòa gửi cho cậu một tấm ảnh chụp Lộc Phương Thư.

Ánh chiều tà chiếu vào từ cửa sổ, hơi ấm bao trùm lên người phụ nữ đang ngồi đọc sách, bà ngồi trong một phòng khám sáng sủa có cây cỏ tươi mát xung quanh, đang đọc một quyển sách có tên là "Phân tích tâm lý của đồng tình luyến ái."

Trên gương mặt bà là vẻ bình thản mà đã lâu rồi Lộc Kỳ chưa thấy, chẳng biết có phải là nhìn thấy được những "lời bình" của Lâm Xuân Hòa hay không, mà khóe môi của bà còn có nhàn nhạt ý cười.

Lâm Xuân Hòa còn gửi thêm một tin.

[ Tiểu Kỳ, cuối năm nay con về nhà đi, dẫn theo bạn trai của con nữa.]

Về nhà....

Dẫn Mộ Nam Kiều cùng về nhà....

Trong giây phút đó, Lộc Kỳ cảm thấy như có một ly kem bơ rót vào lồng ngực của cậu, vừa ngọt ngào vừa nhẹ nhàng, cứ thế mà lấp đầy trái tim cậu.

Mộ tổng còn đang để mình trần chờ thoa thuốc, mà người sau lưng lại không nhúc nhích gì cả, hắn hơi khó hiểu mà quay đầu lại xem, rồi bị bé nai con nhào tới ôm chầm lấy, hắn ngồi không vững, nên ôm Lộc Kỳ ngã xuống chăn.

Mộ Nam Kiều vẫn còn chưa hoàn hồn thì Lộc Kỳ đã cúi đầu hôn lên môi hắn, một tiếng "chụt" vang dội.

Mộ Nam Kiều bật cười, hắn xoa xoa vành tai cậu: "Chuyện gì mà khiến em vui dữ vậy?"

Lộc Kỳ cười tít cả mắt, rạng rỡ tỏa nắng, cậu lại cúi đầu hôn hắn một cái.

"Vòng tay lớn bằng vàng của anh đó....." Cậu mỉm cười nói: "Sắp tới tay anh rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.