Mùa đông ở Thân Thành tới muộn nhưng lại đi sớm, trong tháng tiếp theo chỉ đổ một ít tuyến rơi lả tả, trên đất tích một lớp tuyết mỏng, khi quan sát cả thành phố từ trên cao, có thể thấy được những toà nhà cao tầng, đường phố đều phủ đầy sương mù trắng xóa.
Đó là một buổi sáng đầy tuyết, bầu trời âm u mông lung, rất phù hợp để ngủ nướng, Mộ Nam Kiều nhắm mắt vươn tay tìm người bên cạnh, nhưng hắn không chạm được ai cả, cảm giác ấm áp vẫn còn vương lại trong chăn, nhưng người vốn phải nằm ở đó thì không thấy đâu.
Mộ Nam Kiều tỉnh táo lại, hắn ngồi bật dậy mở mắt ra nhìn, thấy được Lộc Kỳ đang dựa vào cửa sổ.
Chắc là không muốn cho ánh mặt trời chiếu vào, nên cậu chỉ mở hé tấm màn cửa ra một chút, thò đầu từ khe hở đó ra ngoài, người thì vẫn còn ở trong màn, đầu thì đã nghiêng nghiêng quan sát gì đó ở ngoài cửa sổ.
Mộ Nam Kiều khẽ thở phào, hắn xốc chăn bước xuống giường, đi chân trần lên thảm qua đó, hắn ôm lấy eo của Lộc Kỳ từ phía sau lưng cậu, gác cằm lên vai cậu, cũng chui vào tấm màn nhìn ra bên ngoài với cậu.
"Tuyết rơi rồi." Tai Lộc Kỳ cọ vào gò má của hắn, "Lại đến lúc thi lên thạc sĩ rồi!"
Mộ Nam Kiều cười cười hôn nhẹ lên vành tai cậu: "Bảo bối à, em dựa vào cửa sổ nhìn lâu như vậy chỉ vì muốn nói chuyện này sao? Sự lãng mạn của sinh viên ngành nghệ thuật đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-the-than-bi-bach-nguyet-quang-bat-di-roi/3388552/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.