Edit: Sakura Trang
Mềm mại dịu dàng, lưu luyến rung động, cơm đút từng miếng, thuốc đút từng thìa.
Như mật ngọt thấm vào trong sóng biếc, bọn hạ nhân cũng không chịu nổi nữa, rối rít tìm cớ lui ra ngoài, bên ngoài chỉ chừa lại tiểu tư sắc thuốc, quạt lá chậm rãi phe phẩy, gió mát từ từ, sương trắng lượn lờ, năm tháng yên tĩnh tốt đẹp.
Tiêu Thức mở miệng ngậm thìa thuốc hắn đút, thuốc trong ngày thường phải nín thở mới có thể uống hôm nay lại là hớp hớp thấy ngọt ngào.
“Uống thuốc cho cẩn thận, cười ngốc nghếch gì vậy?”
Cười… Cười ngươi ta đều là những kẻ ngốc trong tình yêu, đã có một ly vong tình, nhưng trước sau không chịu uống. Vu cổ thần Hồng Nguyệt giáo xuất thân thần y cốc, vong tình năm đó chính là Bạch Hạo chế, quên mất tục trần phàm duyên…
“Xi, ngươi còn định mang cái mặt nạ này bao lâu?” Tiêu Thức đưa tay vuốt thứ tròn vo mượt mà trước người, cảm thụ động đậy như gợn nước lăn tăn, nói xong ngoài miệng lại ngậm lấy một thìa thuốc Lạc Xi đưa tới.
“Sao vậy? Vương gia nhìn chán ghét?” Lạc Xi nhìn bộ dáng chê bai của Tiêu Vô Viễn, khá là đáng yêu, trong lòng lai muốn trêu chọc hắn một phen.
Tiêu Thức nghe hắn nói vậy, nửa tủi thân nửa giận trách, đẩy thìa thuốc bên miệng ra, trong mắt thật giống như nổi lửa, giọng lại nói lạnh nhạt “Bổn vương là không có vấn đề…” Tiêu Thức cầm tay của Lạc Xi phủ lên thai bụng, đặt ở chỗ hài tử vừa động đậy, nhếch môi tiếp tục nói “Chẳng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thanh-nhap-nhi/1659462/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.