Edit: Sakura Trang
“Phụ thân, thật không thể sao? Người không xem lại sao?”
“Vô Viễn, ngươi đừng kích động” Bụng cao ngất theo Tiêu Thức vội vàng mà không ngừng rung động, tim cũng chịu áp lực theo đó hơi đập nhanh. Tiêu Thức tháng lớn, song thai khổ cực cho nên cực dễ sớm sinh, lần trước Bạch Hạo kiểm tra nói liền mấy ngày nay, trừ Tiêu Thức, những người còn lại đều đặt sự chú ý lên trên bụng của hắn.
“Con… Thật sự xin lỗi.” Ông trời trêu người, thích bắt nạt đôi uyên ương mệnh khổ.
“Ha ha Lục gia thì ra cũng biết xin lỗi hả!”
Tiêu Vô Viễn nghe quở trách của hắn thẹn thùng nghiêng đầu, “Vô Viễn, con thay đổi thật nhiều!” Đối với Tiêu Thức như vậy hắn không thương không được, giống như được thuần hương ngàn năm thấm vào, ấm áp trùm lên sương mù vô tình cũng giao ra trái tim chân thành,
“A?” Mới vừa chịu đựng qua một trận thai động, mồ hôi lạnh dồn dập đầu óc cũng mông lung.
“Sau khi con khôi phục trí nhớ, cảm giác khác hẳn với trước kia.”
Bạch Hạo vốn cũng không phải người khéo nói chuyện, đã thử mấy lần chen vào không lọt lời, liền cũng cuộn ngân châm, khoá cái hòm thuốc cam thảo tượng trưng cho các đời Cốc chủ Dược y cốc liền đứng dậy rời đi.
Vẫn là Tiêu Thức phát hiện trước, chống giữ một tay ngồi dậy, gọi lại Bạch Hạo “Phụ thân, thật xin lỗi, chúng con…”
“Không sao, ta đi trước, còn phải đi xem cha của các con” Nhi tử hạnh phúc, Bạch Hạo tự nhiên rất vui vẻ yên tâm, nhưng trở về tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thanh-nhap-nhi/1659463/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.