Liễu Uyển Nghi, người cũng như tên, xinh đẹp mà cao quý, dịu dàng nhưng cũng không kém phần uy nghiêm. Hàn Doanh quỳ phía dưới, nhìn Liễu phi cao cao tại thượng ngồi đó, khí thế bức người tỏa ra bốn phía, không tự chủ mà rùng mình mấy cái.
“Nô tỳ nghe không hiểu lời nương nương.”
“Hử.. không hiểu sao?” Lời nói không nhanh không chậm, tạo ra áp lực vô hình, “Lạc nhi vừa uống thuốc ngươi mang đến liền không ngừng đau đớn, tính mạng còn đang gặp nguy hiểm. Ngự y cũng đã nói trong thuốc có độc, ngươi còn nói không hiểu?” Liễu phi càng nói thì càng tức giận, cuối cùng còn đập một cái thật mạnh vào tay ghế.
Hàn Doanh bị hành động này làm cho giật mình, thiếu chút nữa là dập đầu xin tha mạng. Thế nhưng những lời của Liễu phi còn khiến nàng kinh hãi hơn, thuốc đó có độc?
“Nô tỳ không hề biết trong đó có độc gì gì đó.” Nói xong lại cảm thấy lời nói của mình có phần khúm núm, sợ sệt, liền ngẩng đầu, cứng rắn nói:
“Ta không hề biết trong đó có độc.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu: “Ta vô tội.” Nhìn thấy phản ứng này của Hàn Doanh Liễu phi tức đến cả người đều run bần bật.
Đúng lúc này, giọng thái giám truyền đến: “Hoàng thượng giá lâm.” Ngay sau đó, tất cả thị vệ cùng cung nữ đồng loạt quỳ xuống, hô to:
“Hoàng thượng vạn...” Hoàng đế giơ tay ra hiệu miễn lệ, nhanh chóng đến bên đỡ Liễu phi đang muốn hành lễ ngồi xuống: “Ái phi, không cần đa lễ, Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thai-giam-bon-co-nuong-thich-nguoi/1916880/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.