Hàn Doanh lại hỏi: “Phải rồi, ngươi ở cung nào?”
“Nam Uyển cung.”
Hai mắt Hàn Doanh lập tức sáng lên, chỉ là một thái giám cũng đẹp như vậy, tứ hoàng tử sẽ đẹp đến mức nào a.
“Ngươi ở Nam Uyển cung, nhất định là nhìn thấy tứ hoàng tử rồi?”
“Đương nhiên.”
“Tứ hoàng tử rất đẹp sao?”
Trương Diên Lạc quay đầu nhìn Hàn Doanh, nhướng mày: “Ngươi lại muốn đem tứ hoàng tử về ‘bao nuôi’ sao?”
Hàn Doanh cười ha ha: “Ta nào có lá gan đó.”
Trương Diên Lạc cũng cười, nụ cười thoải mái. Hàn Doanh lần đầu tiên thấy Tiểu Diên Tử cười, đẹp đến ngẩn ngơ. Hận không thể đè hắn ra mà chà đạp một phen...
Sau bao vất vả, cuối cùng Hàn Doanh cũng có thể nhìn thấy ba chữ ‘Nam Uyển cung’ vàng đến chói mắt kia.
Hàn Doanh loáng thoáng nghe Tiểu Diên Tử nói: “Tới nơi rồi, ngươi tự mình vào đi, ta còn có việc.” Hàn Doanh gật đầu, cũng tới đây rồi, không đến nỗi đi lạc đi.
Trước khi Tiểu Diên Tử rời đi còn nhìn nàng một ánh mắt mà nàng không hắn ta có ý gì. Tiểu Diên Tử không đi bằng cửa chính mà đi một hướng khác, có điều Hàn Doanh cũng không để ý lắm, nhanh nhẹn đi đến trước mặt lính gác nghiêm túc nói:
“Phiền ngươi truyền lời, cung nữ Hoa Lam cung muốn gặp tứ hoàng tử.” Tên linh kia nghe Hàn Doanh nói, đáy mắt hiện lên vẻ đề phòng, liếc nhìn cái khay trong tay nàng, miễn cưỡng lệnh cho người sau lưng đi thông báo. Người đó liền chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thai-giam-bon-co-nuong-thich-nguoi/1916878/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.