Mùa xuân mùa của muôn hoa nở rộ, hoa viên của phủ Tế bình hầu hoa tươi khoe sắc, trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, trông thật là cảnh đẹp ý vui. Một tiểu cô nương chừng bảy tám tuổi vội vã băng xuyên qua hoa viên, nàng sơ búi tóc quả đào, trên hai dây buộc tóc đính thêm chiếc chuông vàng nhỏ, theo bước chân của nàng phát ra từng đợt thanh âm thanh thúy. “Cô nương, ngài đi chậm một chút, cẩn thận kẻo té ngã.” Một nha hoàn tuổi lớn hơn một chút theo sát phía sau nàng.
Tiểu cô nương hoàn toàn không để ý tới nàng ta, hai chân ngắn nhỏ ra sức chạy nhanh như bay. Đợi nàng đi đến nhị môn, liền dừng lại thoáng do dự một chút, không biết mình là chờ ở nơi này thì tốt, hay là trực tiếp đi đại môn thì tốt hơn nhỉ. Ngay lúc nàng còn đang chần chờ, một thiếu niên từ xa đi tới, hắn ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, mặc áo gấm màu bạch ngọc thêu hoa văn, mày kiếm mắt sáng, chính là thế tử Tế bình hầu phủ - Diệp Lệ. Trông thấy tiểu cô nương đang đứng chờ ở nhị môn, khuôn mặt lạnh lùng của hắn hiện lên một tia ý cười ôn nhu.
“Ca ca!” Tiểu cô nương lập tức vọt qua, thân mình nho nhỏ giống một quả đạn pháo nhỏ bắn tới, thiếu niên cong lưng, dang hai tay, vững vàng mà tiếp được nàng, ngay sau đó đem nàng ôm lên.