Chương trước
Chương sau
Vòng thứ nhất, Thái tử mười điểm, Khang vương chín điểm, Dự Vương năm điểm, Hoàng thái nữ mười bốn điểm.
Vòng thứ hai, Thái tử bắn được chín vòng, hắn vốn có thể bắn được mười vòng, nhưng trước đó Yến Vân Hi kia đã bắn một lúc hai tên, dù hắn có cố thế nào đi nữa cũng không vượt qua đang nàng, tâm tình bực bội, độ chính xác cũng bị lệch đi ít nhiều, cho nên không trúng vòng thứ mười.
Khang vương do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn không dám so ngang với Thái tử, cố tình bắn được vòng thứ tám. Dự vương xùy cười một tiếng, "Ồ! Lại trùng hợp như vậy nha!"
Khang vương ngước mắt nhìn về phía Thái tử, lại thấy Thái tử đang liếc mắt ý vị thâm trường nhìn mình, hắn thầm giật mình, không phải là mình đã biểu hiện quá rõ ràng, làm cho Thái tử nảy sinh nghi ngờ đấy chứ?
Diệp Lệ thay thế Dự vương ra sân thi đấu, hắn chọn cây cung lớn nhất, lại lấy hai mũi tên, gác lên trường cung.
Vừa bắt đầu mọi người ở đây đã nghĩ rằng lần này Đại Tề thua chắc rồi, trông thấy cảnh tượng này đều trở nên hào hứng, ngồi thẳng người lên nhìn chăm chăm Diệp Tướng quân sắp biểu diễn một lần bắn hai tên, Văn Đế càng ảo não không thôi, vòng thứ nhất lão tứ thua kém Hoàng thái nữ đến tận chín điểm, cho dù bây giờ Diệp Lệ cũng một lần bắn hai tên, cũng rất khó đuổi kịp nàng, sớm biết như vậy thì ngay từ vòng thứ nhất liền nên để Diệp Lệ ra thi đấu cho rồi.
Riêng Yến Vân Hi thì không quá kinh ngạc, một lần bắt hai tên cũng không phải tuyệt kỹ gì, người có tâm đều có thể luyện thành, chỉ là có thể bắn được bao nhiêu điểm thì còn chưa chắc, giống như nàng vậy, kết quả tốt nhất chính là mười bốn điểm, có đôi khi vận khí đặc biệt tốt thì có thể đạt được mười lăm điểm, cao hơn nữa thì không có khả năng.
Diệp Lệ nín thở tập trung tinh thở, đầu ngón tay buông lỏng, hai mũi tên theo đó bắn ra ngoài. Kỹ thuận bắn cung của hắn cũng không hề giống của Yến Vân Hi, là hai mũi tên song song cùng bay tới một lúc, mặc dù rời dây cung cùng lúc, nhưng lại một trước một sau bay về phía bia ngắm. "Sưu" một tiếng, mũi tên thứ nhất bắn trúng hồng tâm, mọi người đều khẩn trương nhìn chằm chằm vào bia ngắm, hi vọng mũi tên thứ hai có thể trúng vòng thứ chín, dù sao thì cái chấm đỏ vòng thứ mười đã bị mũi tên thứ nhất chiếm mất rồi.
"Xuy..." Mũi tên thứ hai mặc dù đến sau, nhưng lực đạo lại cực lớn, trực tiếp đem phần đuôi của mũi tên thứ nhất chẻ đôi ra, xuyên thẳng vào giữa ghim vào hồng tâm.
Cả thao trường hoàn toàn yên tĩnh.
"Hai, hai, hai tên đều mười vòng..." Tiểu thái giám đếm vòng tính điểm kích động hô lên.
"Trời ạ!", "Cái này, cái này làm sao có thể", nhóm các mỹ nhân phi tần không dám tin nghiêng người bàn tán, nghị luận, Văn Đế cười ha ha, "Tốt, không hổ là Võ Trạng Nguyên của trẫm!" Chiếu theo trình độ này, có khả năng chiến thắng Hoàng thái nữ.
Đôi mắt sáng của Yến Vân Hi mở lớn, từ lúc hai mũi tên kia một trước một sau bay về phía bia ngắm, nàng liền có dự cảm không ổn, không nghĩ tới kết quả so với nàng nghĩ còn đáng sợ hơn nhiều, hai tên đều trúng vòng thứ mười, làm sao có thể, nàng chưa bao giờ thấy người nào có thể làm được như vậy. Cho đến tận bây giờ, so tài bắn cung còn chưa có người nào có thể vượt qua mình đâu, nếu như Mẫu Hoàng biết được mình thua dưới tay một tên tướng quân của Đại Tề, nhất định sẽ rất bất mãn với mình. Nàng tức giận trừng mắt nhìn Diệp Lệ, bên dưới ánh mắt hung ác lại thấp thoáng hâm một và cực kỳ hâm mộ mà chính nàng cũng không nhận ra.
Diệp Lệ buông trường cung xuống, nhìn sang Yến Vân Hi phất tay nói, "Hoàng thái nữ điện hạ, đến lượt ngài."
Mình chưa chắc sẽ thua! Yến Vân Hi cắn chặt răng, cầm trường cung lên, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, lại một lần nữa chọn bắn hai mũi tên một lúc, lần này so vòng thứ nhất còn tốt hơn, một tên trúng vòng thứ tám, một tên vòng thứ bảy, tổng cộng mười lăm điểm, đây đã là kết quả tốt nhất với thực lực công thêm vận khí của nàng đạt được.
Vòng thứ ba, Thái tử tiếp tục đạt chín vòng, Khang vương do dự nửa ngày, rốt cục cũng bắn vào vòng thứ chín, nếu như lần này hắn không muốn vừa vặn kém một vòng một lần nữa so với Thái tử, vậy cũng chỉ có thể bắn bảy vòng hoặc là chín vòng mà thôi. Chỉ có điều, cho dù hắn có nhẫn nhịn, ẩn nhẫn bao nhiêu, cũng không nguyện ý chỉ bắn được có bảy vòng, đành phải chọn cân bằng với Thái tử, lần này lão tứ hẳn là không còn gì để nói đi.
Dự vương khẽ cười một tiếng, "Tam ca sao thế? Không dám bắn tám vòng sao, sợ à?" (Nhây nó cũng vừa =))))))
Ánh mắt của Thái tử càng thêm đen tối, Khang vương tức giận nói: "Ai sợ?" Vì sao hắn làm cài gì lão tứ này cũng phải kiếm chuyện nói như vậy!
"Ha ha, ai sợ người đó biết thôi, không cần ta phải nói." Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, tràn đầy phấn khởi mà nhìn Diệp Lệ gương cung chuẩn bị.
Tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn chằm chằm Diệp Lệ, Khang vương cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ oán hận trừng mắt nhìn Dự vương.
Lại là hai tên đều trúng hồng tâm!
Toàn bộ thao trường đều trở nên vô cùng náo nhiệt, dù sao được một lần có thể là do may mắn, nhưng đạt cả hai lần vậy khẳng định chính là do thực lực rồi. Văn Đế mừng rỡ vỗ bàn, "Tốt, thật sự là quá tốt!"
Diệp Thiên tươi cười vẫy vẫy tay với Diệp Lệ, ca ca thật là lợi hại!
Yến Vân Hi biết mình đã thua chắc rồi, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua nàng thua cuộc, một loại cảm giác chưa bao giờ có xông lên đỉnh đầu, có chút khuất nhục, lại có chút hưng phấn, đôi mắt nàng rũ xuống, ai cũng không nhìn thấy, cố gắng đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng xuống, yên lặng lấy hai mũi tên, nhắm chuẩn, buông tay.
Mười lăm điểm.
Nàng thua...
Tiểu thái giám thống kê tổng số điểm của bốn người, Thái tử mười, chín, chín, tổng cộng là hai mươi tám điểm. Khang vương là chín, tám, chín, tổng cộng hai mươi sáu điểm. Dự vương là năm, hai mươi, hai mươi, tổng cộng bốn mươi lăm điểm. Hoàng thái nữ là mười bốn, mười lăm, mười lăm, tổng cộng bốn mươi bốn điểm.
Kết quả, Dự vương thắng.
Một khay tràn đầy ngọc bội, đồ trang sức, vòng tay lấp lánh, óng ánh hào quang được đưa tới trước mặt Diệp Thiên, nàng cười nói: "Mặc dù là Dự Vương điện hạ thắng, nhưng hai vòng this au cũng không phải do hắn thi, cho nên tiền đặt cược này ta không thể cầm, vẫn là trả lại cho mọi người đi thôi."
Các vị cung tần mỹ nữ đang thương tâm, luyến tiếc đồ trang sức của mình, phải biết một điều là vì hôm nay có thể nhìn thấy Hoàng Thượng, còn có thể lộ diện trước mặt mọi người, mỗi người đều tỉ mỉ ăn mặc, trang điểm qua, đem toàn bộ những đồ trang sức quý nhất của mình ra đeo lên, không nghĩ tới lại phải bỏ ra nhiều như vậy, càng không nghĩ tới Dự Vương phi vậy mà lại không muốn, lập tức liền cao hứng trở lại.
Hoàng hậu mỉm cười đánh giá Diệp Thiên, "Thật là một đứa bé ngoan." Nàng dâu này của lão tứ tuổi còn chưa lớn, tâm tư lại rất linh mẫn, sâu sắc.
Văn Đế cười nói: "Nếu đã như vậy thì ngọc bội kia của trẫm và vòng tay của hoàng hậu ngươi cứ thu đi, số còn lại thì cứ trả lại cho các nàng là được rồi."
Diệp Thiên đứng dậy nhún gối thi lễ tạ ơn.
Hôm nay không có cung yến, bốn người Yến Vân Hi, Tiêu Ngôn Phong, Diệp Thiên và Diệp Lệ cùng nhau xuất cung, trên đường đi Yến Vân Hi đều không quan tâm đến bất cứ cái gì, nhíu mày không biết đang suy nghĩ chuyện gì.Ra đến cổng hoàng cung, Tiêu Ngôn Phong nắm tay Diệp Thiên nói, "Thiên Thiên đi với ta đến Thiên Hương lâu dùng bữa đi." Mùa đông vừa đến, tiểu nha đầu liền không thích đi ra ngoài, đều đã rất nhiều ngày không gặp được nàng rồi, không nỡ cứ như vậy thả nàng về nhà.
Diệp Thiên nhìn Yến Vân Hi, "Bây giờ Hoàng thái nữ điện hạ có muốn đi đâu không?" Nàng là cùng Yến Vân Hi vào cung, giờ cũng nên hỏi ý kiến của nàng một chút.
Yến Vân Hi nghe có người nhắc đến máy chữ "Hoàng thái nữ" lúc này mới hồi phục tinh thần, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Diệp Lệ, "Ngươi rốt cuộc làm sao mà làm được? Ta nghĩ tới nghĩ lui, đều không nghĩ ra phải làm như thế nào để hai mũi tên một trước một sau bay đi, lực đạo của mũi tên thứ hai lại còn lớn như vậy?"
... Thì ra trên đường đi nàng đều đang nghĩ đến chuyện này, Diệp Thiên chớp chớp mắt mấy cái, chả trách kỹ thuật bắn cung của nàng lại tốt như vậy, bình thường nhất định là đã bỏ ra không ít công sức mà luyện tập.
"Mặc dù hai mũi tên cùng lúc bắn ra, nhưng kỳ thật ngay lúc rời khỏi dây cung vẫn có chút khác biệt." Diệp Lệ nhìn Diệp Thiên, nàng vừa nghe đến Thiên Hương lâu đôi mắt đã bắt đầu tỏa sáng, "Cái này giải thích có chút phức tạp, hay là đợi trở về rồi lại nói sau. Hiện tại Thiên Thiên và Dự Vương điện hạ muốn đến Thiên Hương lâu dùng bữa, điện hạ ngài còn muốn đi đâu không?"
"Đến Thiên Hương lâu dùng bữa? Ta cũng đi!" Yến Vân Hi vung tay lên, "Đi, cùng đi thôi!"
Nàng là tự cưỡi ngựa đến, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên lưng ngựa, lại nhìn thấy Diệp Thiên không ngồi xe ngựa của mình, mà đi đến bên cạnh cỗ xe ngựa sang trọng của Dự vương, giang hai cánh tay, còn Dự vương thì hạ thấp người vươn tay đem nàng nhẹ nhàng ôm lên, động tác của hai người đều thực tự nhiên, hiển nhiên bình thường Dự vương vẫn thường ôm nàng lên xe ngựa như vậy.
Đến Thiên Hương lâu, Dự vương lại xuống xe ngựa trước, rồi quay lại ôm Diệp Thiên ra. Yến Vân Hi có chút trợn tròn mắt nhìn bọn họ, trước khi đến đây nàng đã nghe nói, Dự vương là một hoàng tử ngang ngược càn rỡ, nhưng trừ lúc vừa rồi ở thao trường xác thực có chút bốc đồng, ngang ngược, hiện tại xem đến hoàn toàn chính là một phu quân xứng chức, dịu dàng, ôn nhu cẩn thận mà.
Chờ sau đó lại nhìn thấy Dự vương cẩn thận nhặt hết xương cá, rồi mới đem phần thịt cá đỏ thả vào chén của Diệp Thiên, mà Diệp Thiên cũng rất yên tâm thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của hắn, Yến Vân Hi rút cuộc nhịn không được, hỏi ra miệng, " Dự vương, ngươi có thiếp thất sao?" Hắn là chỉ đối xử tốt với một mình Diệp Thiên hay là đối với những nữ nhân khác cũng tốt như vậy?
"Không có." Dự vương lạnh nhạt đáp.
"Như vậy tương lai ngươi sẽ nạp thiếp sao?"
"Sẽ không, ta có Thiên Thiên là đủ rồi." Cho tới bây giờ Dự vương đều nói như vậy, ở trước mặt người ngoài cũng không tỵ hiềm, tránh né gì, hắn cũng không sợ để cho người khác biết.
Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Lệ lộ ra nụ cười, Diệp Thiên nhếch môi, nghiêng đầu nhìn Tiêu Ngôn Phong cười một tiếng, lại gắp cho hắn một ít rau cải ngọt.
Đây chính là "Nhất sinh nhất thế nhất song nhân" mà Diệp Thừa Nguyên đã nói sao? Dự vương là một thân vương cao quý, muốn dạng nữ tử nào mà không có, hắn là vì thích Diệp Thiên cho nên mới như vậy đi. Có phải thật sự thích một người rồi, tự nhiên sẽ không nguyện ý nhìn đến những người khác nữa, càng không nguyện ý nạp thiếp chọc giận khiến cho nàng thương tâm, hay là nhét thật nhiều người vào hậu viện cùng nàng tranh đấu?
Diệp Thừa Nguyên cũng không có thiếp thất, nàng nhìn ra Diệp Thừa Nguyên và Mạnh thị ở chung với nhau, cũng không phải là loại tình cảm oanh oanh liệt liệt, mà là dịu dàng thắm thiết, sâu sắc, dài lâu như tế thủy trường lưu (*),chỉ cần một ánh mắt lơ đãng khi nhìn nhau thôi, cũng lập tức có thể hiểu rõ đối phương đang suy nghĩ gì.
(*) Tế thủy trường lưu (细水长流): Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng,cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.
Yến Vân Hi len lén quan sát Diệp Thiên và Dự vương, Dự vương lại nhạy cảm phát hiện Diệp Thiên cũng đang nhìn lén Yến Vân Hi, quỷ dị chính là, nàng nhìn đều là Yến Vân Hi ăn cái gì cùng với... bộ ngực của Yến Vân Hi?!
Dự vương nhấp một ngụm trà, mượn chén trà che chắn, ánh mắt cực nhanh quét qua người Yến Vân Hi, hắn lập tức liền hiểu rõ, tiểu nha đầu là đang cực kỳ hâm mộ? Thật không nghĩ tới tiểu Vương phi của mình sẽ để ý đến những chuyện này, lúc đầu hắn còn nghĩ cứ để thuận theo tự nhiên đi, nhưng nếu nàng đã để ý đến vậy, vẫn nên phân phó Phùng ma ma chuẩn bị canh dưỡng sinh cho nàng đi.
Thế là, bắt đầu từ ngày hôm sau, mỗi bữa ăn của Diệp Thiên đều nhiều thêm một phần canh, là do đính thân Phùng ma ma làm, nói đó là loại canh dưỡng sinh thích hợp nhất cho nữ tử dùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.