Lúc Diệp Thiên và Tiêu Ngôn Phong tìm được tới chỗ của Diệp Lệ và Yến Vân Hi, trời đã gần sáng rồi.
"Ca ca!" Nhìn thấy thân ảnh của Diệp Lệ đang đứng trước cửa động, Diệp Thiên không nhịn nổi nữa, từng giọt nước mắt thi nhau chảy xuống dọc theo gương mặt trắng nõn của nàng, vách núi kia cao như thế, nàng còn rất sợ sẽ không thể gặp lại ca ca được nữa, nếu như không phải trong lòng vẫn còn tồn tại, nhen nhóm một tia hy vọng cuối cùng kia, nàng đã không thể nào kiên trì được cho đến tận lúc này.
"Thiên Thiên!" Diệp Lệ giang hai cánh tay, đón lấy muội muội đang bổ nhào tới ôm thật chặt. Nhìn nước mắt của nàng đang không ngừng chảy xuống, cùng với sắc mặt xanh xao, căng thẳng kia liền biết nàng đã lo lắng khổ sở biết bao nhiêu, tìm kiếm mình lâu như vậy, chắc chắn là tiểu nha đầu đã bị dọa sợ rồi, "Không có việc gì, ca ca không sao cả, Thiên Thiên đừng sợ." Hắn vỗ vỗ lưng nàng nhẹ giọng dỗ dành, tránh để cho nàng khóc đến mức lại bị nấc cục.
"Ca ca bị thương sao?" Một lúc sau Diệp Thiên mới chịu buông Diệp Lệ ra, cẩn thận nhìn hắn từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, xem xét thật kỹ càng, trông thấy trên chân hắn có vết máu, sắc mặt càng thêm căng thẳng, khẩn trương giữ chặt tay của hắn, "Chân, chân ca ca bị thương!"
Diệp Lệ vội vàng an ủi nàng: "Không có việc gì, chỉ là chút vết thương nhỏ, trầy xước chút da mà thôi."
Yến Vân Hi đứng bên cạnh Diệp Lệ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-sung-hau-duong-thanh-ky/1485136/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.