Sáng sớm hôm sau, rất sớm Băng Nhi đã ra khỏi cửa, thảnh thơi đi đến một cái ngoại viện quen thuộc của Lạc phủ.
Nói đến, nếu nàng muốn tham gia hội thưởng hoa đương nhiên không thể ăn mặc tùy tiện. Mặc dù không phải là cẩm y hoa phục cũng phải ăn mặc cho thỏa đáng.
Ngày thường Băng Nhi lười biếng tùy ý, căn bản là không hiểu nữ công châm tuyến, hơn nữa trong nhà cũng không có nữ quyến thay nàng chuẩn bị bộ y phục nào mặc trong yến tiệc. Hiện tại đi ra ngoài cửa hàng đặt may đã không kịp, vì thế nàng phải đi đến chỗ sân đã có sẵn này.
Thời điểm Băng Nhi đứng trước cửa lớn tinh tế đánh giá, vẻ mặt không khỏi cảm khái.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không nghĩ tới khoảng sân ngày xưa thuộc về mẫu thân và nàng, hiện tại đã triệt để biến thành phòng của người khác.
Sau lần đó, nàng tùy tiện gõ cửa liền có một gã sai vặt mở cửa, tiến vào trong phòng liền nhìn thấy hai nha hoàn đang hầu hạ một vị phụ nhân trang điểm diễm lệ đang ở trong phòng ăn điểm tâm sáng.
"Thập Tam di nương!" Băng Nhi nghiêng đầu cười, xem nghi là hành lễ.
"Thế nào Băng Nhi lại tới đây? Còn chưa có ăn sáng phải không? Ngồi xuống ăn đi!” Phụ nhân chậm rãi ngước mặt, lộ ra tươi cười.
Con ngươi Băng Nhi cố tình tinh quái xoay chuyển, cảm giác được một tia kinh ngạc. Từ sau khi mẫu thân qua đời, nữ nhân này đối với nàng ôn hòa, không mặn không nhạt. Bây giờ lại lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-su-muoi-xinh-dep/1199668/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.