🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: HiHi

Sau bảy tám ngày nghỉ ngơi, vết thương trên ngón tay cái của Lục Cốc đã gần lành, không cần bôi thuốc mấy nữa. Không còn băng vải quấn quanh ngón tay, y làm việc cũng nhanh nhẹn hơn nhiều.

Tối qua Thẩm Huyền Thanh lại không về, sáng sớm bên ngoài quá lạnh, nên hôm nay y dậy muộn hơn một chút. Dù vậy, vừa bước ra khỏi cửa phòng, y vẫn cảm nhận được cái lạnh ập đến.

Y có chăn đắp vào ban đêm, còn Thẩm Huyền Thanh ngủ lại trong rừng núi, sương gió lạnh lẽo. May mà hắn mang theo chăn da thỏ tự may, có thể chống chọi với gió lạnh vào ban đêm.

Chiếc chăn da thỏ đó cũng là do y khâu. Da thỏ sau khi giết thịt ở nhà đều không vứt đi, tích góp được mười mấy tấm. Vì dáng người Thẩm Huyền Thanh cao lớn, nên phải khâu nhiều tấm da thỏ lại cho to hơn.

Năm ngoái, Thẩm Huyền Thanh đi săn hồ ly không có chăn da thỏ để đắp, chỉ mang theo quần áo dày. Mấy hôm trước về hắn còn nói với y, đồ da đúng là tốt, đắp ấm hơn nhiều.

Một làn khói mờ bay lên, Lục Cốc ngồi trước bếp đun nước, trong nồi đặt một cái xửng nhỏ để hâm nóng bánh và luộc trứng.

Chỉ có hai người bọn họ ở đây, Thẩm Huyền Thanh lại thường xuyên vắng nhà. Ngoài việc lá rụng bay vào sân, phòng và nhà chính không quá bẩn. Nhưng vì không có việc gì làm, mỗi sáng thức dậy y đều quét dọn nhà cửa, tìm việc để làm.

Bên nồi nhanh chóng bốc hơi trắng, vì trong nồi có trứng nên thêm củi đốt thêm một lúc.

Sau khi lấy xửng ra, y để bánh và trứng vào bát, Lục Cốc múc nước rửa mặt trước.

Người nhà quê là vậy, nước rửa mặt và nước uống đun chung để tiết kiệm củi.

Rửa mặt xong thì trời cũng đã sáng hơn, Lục Cốc ngồi trên ghế trong sân bóc trứng. Ăn uống xong xuôi, y mới đi mở cửa sân.

Cỏ dại trước cửa và xung quanh sân mọc rất nhanh. Lúc y và Thẩm Huyền Thanh mới lên núi đã nhổ cỏ một lượt nhưng tới hôm nay chúng đã mọc lại cao lên rồi, trông thật lộn xộn. Y không chịu được bèn cầm cuốc ra.

Có con chim vỗ cánh bay qua đầu y, cây hoa tiêu ở tường phía tây vẫn ở đó, trong những chùm lá tiêu đã có thể thấy một vài quả tiêu bắt đầu đỏ. Đáng tiếc vết thương trên tay y vẫn chưa lành hẳn, chỉ có thể đợi thêm vài ngày nữa mới hái được.

Có lẽ do năm nay trong nhà luôn có đủ thứ việc cần lo, ngày ngày không ngơi nghỉ, chớp mắt đã đến mùa thu. Trước khi lên núi, Vệ Lan Hương còn nói về chuyện hái lượm đồ núi năm nay, nào là quả óc chó, hạt dẻ, còn có hạt phỉ, quả thông. Nói đến lúc đó sẽ lên núi, qua mùa đông tới đầu năm mới có mấy thứ đồ núi để ăn, cũng có cái đãi khách.

Lục Cốc vừa cuốc cỏ vừa nghĩ, nếu nương và mọi người lên đây, đồ núi cùng với hoa tiêu đều có thể mang về nhà.

Hàng rào mà Thẩm Huyền Thanh dựng ở bãi đất trống năm ngoái vẫn còn, nhưng vì mưa gió không được sửa sang, cỏ dại mọc um tùm bao phủ, trông có chút cũ kỹ.

Lúc đó dựng hàng rào là để y nuôi gà vịt, không ngờ chỉ dùng được mấy tháng. Thậm chí Thẩm Huyền Thanh còn tốn công đào một cái ao cho vịt bơi, cũng không dùng đến nữa. Nhưng mấy ngày nay khi y ra bờ sông lấy nước, đi ngang qua ao, thấy trong đó có không ít cá, cỏ dại ven ao cũng khá tốt, quay về lấy lá hồ đào giã ra lấy nước, có lẽ có thể làm say được vài con cá lớn mà bắt.

Nhưng y lại nghĩ, lên núi không có xe kéo, thôi vậy, câu vài con cá phơi khô là được, mang xuống núi vừa nhẹ vừa dễ cầm.

Một mình Lục Cốc làm việc, khác với trước đây, y cuốc cỏ còn để ý đến động tĩnh xung quanh, nhỡ có con vật hoang nào tấn công thì còn kịp chạy.

Nhưng trong vòng mười dặm quanh đây ít có vật hoang nào lui tới, ngoài mấy con chim bay qua rừng cây trên đầu thì cũng không gặp nguy hiểm gì.

Y làm việc không bao giờ lười biếng, cuốc cỏ quanh sân một vòng, làm xong thì đã đến giữa trưa, bụng cũng kêu ùng ục.

Một mình ăn cơm không cần nấu nhiều, Thẩm Huyền Thanh trước đó đã mang về cho y mấy củ măng, thái sợi xào là thành một món, hâm nóng hai cái bánh bao là đủ no.

Sáng dậy muộn giờ y không buồn ngủ nữa nên cầm kéo đi cắt cành kỷ tử.

Không có chó bên cạnh, ngoài việc hái kỷ tử, y thường ít khi rời khỏi khu vực gần sân, đi xa nhất cũng chỉ là đi hái hạt tắm hoang.

Cẩn thận có cái tốt của cẩn thận, y không chạy lung tung, ít nhất Thẩm Huyền Thanh đang bôn ba săn bắn trên núi sẽ cần không quá lo lắng mà bị phân tâm.

Trên đường vác cành kỷ tử về, thấy có đăng tâm thảo, y tiện tay cắt một bó mang về sân.

Trong núi hơi lạnh, không cần thông gió làm mát, vừa về đến nhà, Lục Cốc liền đóng cửa sân lại, ngồi dưới ánh mặt trời yên tâm ngắt kỷ tử.

Mà Thẩm Huyền Thanh ở sâu trong rừng lúc này cũng tìm một chỗ nghỉ ngơi, mấy đứa chó đều đang uống nước bên bờ suối, uống đủ rồi mới quay về bên cạnh hắn.

Đại Hôi bắt được một con thỏ rừng, hắn nhóm lửa trước, dùng vỏ hạt cứng để đun nước, xách con thỏ chết ra bờ suối lột da mổ bụng.

Mấy đứa kia đói đến mức không chờ được, hắn đành phải xé ba cái đùi thỏ cùng với một ít thịt cho ba đứa ăn, giữ lại cho bản thân một cái đùi và nửa thân thỏ, tiện tay vót một cành cây xiên vào nướng trên lửa, vừa nướng vừa gặm nửa cái bánh bao lót dạ.

Lần này đi săn khá may mắn, hắn săn được ba tầm da hồ ly, tuy đều là hồ ly đỏ nhưng màu lông và chất lượng không tệ, có thể bán được không ít tiền.

Tối nay hắn vẫn chưa định về, hai canh giờ trước hắn đã đặt một cái bẫy hồ ly, đến tối có lẽ sẽ bẫy được một con, sáng mai về cũng không muộn.

Hắn vừa đi là đi hai, ba ngày, hai người mỗi người một việc, khi về nghỉ ngơi mới có thể gặp mặt Lục Cốc. Ngày tháng trên núi trôi qua rất nhanh, vô thức đã trôi qua 1 tháng.

***

Mưa dầm dề, hơi lạnh theo gió luồn qua khe hở, khiến tay chân người ta lạnh cóng.

Cơ hội kiếm tiền năm nay chỉ có ở da hồ ly mùa thu, nếu không thì cả năm nay những con mồi khác đều không kiếm được bao nhiêu tiền. Thẩm Huyền Thanh dốc hết sức lực, không hề phân tâm, toàn tâm toàn ý tìm kiếm dấu vết của hồ ly, chỉ có hôm qua mưa mới không ra ngoài.

Hai người ở chung lâu, Lục Cốc nhìn ra được sự quyết tâm của hắn, mình không làm được gì, chỉ có thể cố gắng để Thẩm Huyền Thanh đi săn về được ăn ngon.

Một tháng này Thẩm Huyền Thanh dành phần lớn thời gian ở bên ngoài, không được ăn mấy bữa cơm canh nóng hổi. Hôm nay trời mưa không ra ngoài, y từ sáng đã bắt đầu bận rộn rửa rau thái rau, lấy cả hũ dầu ra, muốn xào nấu mấy món ngon.

Dầu vốn là thứ quý giá, dù nhà họ bây giờ có tiền ăn được, nhưng đôi khi nấu cơm vẫn không tránh khỏi tiết kiệm một chút.

Hoa tiêu và lá tiêu thơm nồng, hòa quyện với vị cay của ớt khô, hầm thịt thỏ rất là đã miệng. Thẩm Huyền Thanh ăn cay đậm vị hơn, Lục Cốc làm một nồi theo khẩu vị của hắn.

Cắt thêm hai quả trứng vịt muối mang từ nhà lên, lòng đỏ đều chảy ra nước dầu đỏ au.

Rau cần xào có một vị thanh mát riêng, ăn vào lại rất giải cay giải ngấy. Lục Cốc còn hái được dưa chuột dại trong núi, chỉ có hai quả, thái lát chần qua nước, không cần xào dầu không cần nêm nếm, ăn vừa mềm vừa lại thanh mát.

Chỉ có hai người bọn họ, nấu ba món này là đủ rồi.

Bên ngoài mưa rơi rả rích, gió thu hiu hắt, hai người bọn họ trong nhà chính ăn đến mặt mày hồng hào. Lục Cốc ăn cay không giỏi, ăn thêm vài miếng thịt thỏ là đã cay đổ mồ hôi, miệng cũng đỏ cả lên.

"Ta đi lấy cho em bát nước, tráng bớt dầu cay rồi ăn tiếp." Thẩm Huyền Thanh thấy y như vậy bèn đứng dậy vào bếp lấy một cái bát.

Lò đất đặt dưới mái hiên trước cửa nhà chính, lửa trên củi nhỏ vẫn chưa tắt, nước ủ trong nồi còn đang sôi ùng ục. Trời lạnh, nước nguội uống không tốt, hai người bọn họ thường múc nước trong nồi đất ra uống.

Pha nước ấm xong, Thẩm Huyền Thanh đặt trước mặt Lục Cốc.

Một tháng này hắn thường ở bên ngoài, Lục Cốc không biết võ nghệ không biết bắn cung, thỉnh thoảng có thể câu được một hai con cá ăn, thỏ và gà rừng thì không bắt được. Hôm nay khó khăn lắm mới được ăn một bữa, nhất định phải để Lục Cốc ăn thêm vài miếng.

Hắn ngồi xuống, vốn định nói sau này làm đồ ăn mặn không cần cho nhiều cay như vậy, nhưng lại nghĩ đây là tấm lòng của Lục Cốc, muốn hắn ăn ngon, lời đến miệng lại không nói ra được, chỉ đành gắp hai miếng thịt cho vào bát nước rồi nói: "Ăn nhiều một chút, lát nữa dầu cay nhiều quá thì đổi bát nước khác."

"Dạ." Lục Cốc gật đầu, gắp miếng thịt từ trong nước ấm ra ăn, quả nhiên không cay bằng, hàng mi cũng cong lên, lộ ra một nụ cười nhẹ.

Thẩm Huyền Thanh bưng bát lên, nhìn ra màn mưa bên ngoài nói: "Tính ra thì ở nhà chắc cũng đã gặt xong lúa rồi, mấy hôm trước trời nắng đẹp, không biết đã phơi khô chưa."

Biết hắn lo lúa bị mưa ướt, Lục Cốc mới nói: "Nhà mới bên kia đất rộng, nhà chính cũng thoáng, chỉ cần có mưa, nương và đại ca chắc chắn sẽ cuộn lúa lại chất dưới nhà chính."

"Ừm." Thẩm Huyền Thanh đương nhiên biết, sau đó lại nói: "Lần tới mình xuống núi là có gạo mới ăn rồi, đến lúc đó bảo nương làm một bát đậu đũa om tương đỏ, trộn với cơm ăn.

Hôm nay Lục Cốc cũng đã nấu cơm gạo khô cho hai người, nhưng là gạo cũ năm ngoái. Nghĩ đến vị ngọt thơm của gạo mới, còn có vị đậm đà của đậu đũa om tương, Lục Cốc vội vàng gật đầu, đậu đũa om của nương làm thơm ngon lắm.

Quai tử và Đại Hôi cũng đang ăn thịt thỏ, hôm qua nhân lúc mưa nhỏ, Thẩm Huyền Thanh dẫn chúng ra ngoài bắt được ba con thỏ béo, thêm cả hôm nay cũng mưa, ba đứa đều lấm lem bùn đất, lông dính đầy nước.

Trời quá lạnh, người có thể gội đầu thay quần áo, chó thì không như thế được. Hôm qua về sợ chúng bị lạnh, Lục Cốc còn đốt lò sưởi cho cả Thẩm Huyền Thanh và chó cùng sưởi ấm.

Bình thường Quai tử là đứa thích quấn người nhất, hôm qua có lẽ là thấy lạnh, ngoan ngoãn ngồi trước lò sưởi không chạy lung tung, cũng không bôi bẩn bôi ướt lên người khác. Lục Cốc thấy vậy còn khen thêm mấy câu.

"Về nhà lần này không biết Chiêu Nhi lớn chưa nhỉ?" Lục Cốc uống một ngụm nước mật ong nói.

Thẩm Huyền Thanh cười một tiếng, đáp: "Hai chúng ta đi nhiều thì cũng chỉ hơn một tháng rưỡi, Chiêu Nhi mới lớn hơn được bao nhiêu chứ?"

Bị hắn cười, Lục Cốc không còn cảm thấy lúng túng như trước nữa. Y biết Thẩm Huyền Thanh không phải đang cười nhạo y, chỉ là đang cười lời y nói nên mới cong mày đáp lại: "Em đang bảo không biết béo hơn hơn được bao nhiêu. A tẩu nhiều sữa như vây, Chiêu Nhi chắc chắn sẽ trắng trẻo mập mạp."

"Đương nhiên là vậy rồi." Thẩm Huyền Thanh gật đầu cười. Trẻ con thì phải trắng trẻo mập mạp, có má phính mới chứng tỏ được nuôi tốt, đợi lớn lên tự nhiên sẽ thon thả.

Bữa cơm này bọn họ ăn rất ngon, còn có thêm một bát nước mật ong ngọt ngào để uống, cái lạnh lẽo âm u trong người đều bị xua tan hết cả.

Lục Cốc dọn dẹp trong bếp xong thì vẫn còn khá sớm. Trời mưa không có việc gì làm, y vốn định làm chút việc may vá, nhưng Thẩm Huyền Thanh đã vào phòng nằm rồi, y nghĩ một chút cũng đi theo vào.

Một tháng này hai người ở gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, chút nhớ nhung trong lòng khiến y muốn ở gần Thẩm Huyền Thanh thêm một chút, chỉ là vì bản tính nhút nhát e thẹn, ngoài mặt y không tránh khỏi có chút ngượng ngùng. May mà Thẩm Huyền Thanh vừa thấy y ngồi bên giường, không nói hai lời đã kéo y lên giường ôm vào lòng.

Lục Cốc bị ấp trong vòng tay hắn, nghe thấy Quai tử bên ngoài kêu một hồi, có chút giống tiếng hú, như là không vừa ý tiết trời hôm nay nhưng tiếng kêu nhanh chóng nhỏ dần. Theo như những gì y hiểu về Quai tử, chắc là nó đã nằm ngủ trên bao tải rồi.

"Không mang theo Thang bà tử, vẫn là đắp chăn ấm hơn." Thẩm Huyền Thanh ôm phu lang rất thoải mái, cả người đều thả lỏng, ngay cả giọng nói cũng lộ ra vài phần lười biếng, không nhanh không chậm. Nói xong còn dùng chóp mũi thân mật cọ cọ vào má Lục Cốc, đôi mắt sáng như sao ánh lên ý cười.

------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.