🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: HiHi

Đã lâu không lên núi, ở nhà quen rồi, đột nhiên chỉ có hai người, quá yên tĩnh. Không có tiếng khóc của Chiêu nhi, cũng không có tiếng cười nói ồn ào của các thím các mợ hàng xóm, Lục Cốc còn cảm thấy hơi không quen, bên tai như thiếu mất thứ gì đó.

Đêm đến, gió thổi cây rung, tiếng xào xạc càng khiến không gian thêm phần tĩnh mịch, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng chim đêm kêu.

Căn nhà đã tắt đèn, hòa vào bóng đêm. Cửa chính đóng kín. Quai tử, Đại Hôi và Đại Hắc đi theo lên núi mỗi con nằm dài trên một bao bố ngủ, tai thỉnh thoảng lại giật giật theo tiếng động bên ngoài.

Trong phòng, Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh đã ngủ. Trước khi trời tối, hai người đã hong khô tóc bên bếp lửa, lúc này tóc đã khô ráo sạch sẽ, ôm nhau có thể ngửi thấy mùi hạt tắm hoang trên tóc của đối phương.

Đi rừng lội suối không phải chuyện dễ, hôm nay đi muộn, không kịp tắm, gội đầu là được rồi.

Ở thôn quê, số lần gội đầu tắm rửa của hai người đã có thể coi là rất sạch sẽ rồi.

"Hai ngày này cứ ăn đồ khô trước, rau thì luộc qua là được. Cũng có thể nấu thành canh rau, ăn cùng đồ khô cũng ngon. Đợi tay em lành rồi thì hẵng nấu cơm." Thẩm Huyền Thanh khẽ nói.

Lần này lên núi mang theo nhiều bánh nướng và bánh bao hơn, Lục Cốc nghe vậy đáp lời: "Được, đợi chàng về em sẽ nấu canh rau dại nhé."

Rau dại mọc đầy núi đồi, y đi hái chút ngọn rau cũng không thành vấn đề.

Thẩm Huyền Thanh ừ một tiếng rồi lại nói: "Đừng đi xa quá, em chỉ có một mình, rau dại ở gần đây là đủ ăn rồi. Sau này nếu muốn ăn măng thì đợi ta rảnh hoặc đi qua rừng trúc sẽ đào ít về."

Vì Đại Bạch không đi theo, Quai tử cũng phải cùng Thẩm Huyền Thanh đi săn, như vậy chỉ còn lại một mình Lục Cốc. Nhưng năm nay Thẩm Huyền Thanh không để y phơi các loại rau khô nữa, cũng không cần tốn công sức đi hái kỷ tử nhặt nấm, củ rễ ngọt quá nặng, người nhà có thể đào được ở tiền sơn, không cần y tích trữ. Mỗi ngày chỉ cần ở trong sân làm chút việc may vá là được, những việc khác đều không cần quản.

Hơn nữa trước đây đã xảy ra chuyện heo rừng, Thẩm Huyền Thanh không yên tâm để y đi lại trong núi, cứ ở trong sân nghỉ ngơi là được rồi. Ban ngày nếu cảm thấy không an toàn thì cứ chốt chặt cửa sân lại, đợi hắn về rồi mở cửa cũng không muộn.

Năm nay việc đi săn không được tốt lắm, hết chuyện này đến chuyện khác, bây giờ lại đến mùa thu, săn hồ ly là việc vô cùng quan trọng. Da hồ ly rất đáng tiền. Thẩm Huyền Thanh muốn dồn hết sức lực vào việc này.

Năm ngoái săn được mười chín tấm da hồ ly đẹp, năm nay thế nào cũng phải kiếm được hai mươi tấm để bán. Da hồ ly tạp nếu nhiều có thể may cho Vệ Lan Hương một cái chăn da hồ ly, để bà có thể đắp chân vào mùa đông. Năm ngoái hắn chỉ kiếm được một cái chăn da hồ ly cho Lục Cốc.

Cho nên lần này trước khi lên núi, hắn đã nói với Thẩm Nghiêu Thanh, nhà còn hơn nửa tháng nữa là đến vụ thu hoạch lúa mùa, ruộng nước chỉ có tám mẫu, nhờ Thẩm Nghiêu Thanh trông coi và thu hoạch, còn hắn và Lục Cốc thì không vội về.

Tiếng gió bên ngoài cửa sổ không ngừng, hai người nói chuyện rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Thẩm Huyền Thanh đã chuẩn bị đầy đủ nước và củi cho Lục Cốc. Buổi tối hai người cũng ngủ sớm. Sáng sớm ngày thứ ba, hắn đã dưỡng đủ tinh thần, thu dọn đồ đạc rồi dắt chó đi săn hồ ly.

Lục Cốc đứng ngoài cửa nhìn theo bọn họ đi xa, bóng dáng khuất dần trong rừng sâu rồi mới quay người trở về sân.

Bình thường ở nhà bận rộn quen rồi, đột nhiên rảnh rỗi lại khiến y có chút không quen. Trong sân cũng không bẩn lắm, chỉ có vài chiếc lá rụng bay vào, quét qua một chút là sạch.

Y vốn nhát gan, không có chó bên cạnh thì không dám đi xa. Thẩm Huyền Thanh cũng nói, không có việc gì thì tốt nhất đừng ra ngoài.

Lục Cốc dựa chổi vào tường, nhìn xung quanh không còn việc gì để làm. Lúc này còn sớm, trời mới hửng sáng, bên ngoài không biết có thứ gì, thế là y đóng cửa sân lại, cả ba then cửa đều cài cẩn thận, như vậy mới cảm thấy yên tâm hơn chút.

Hình ảnh heo rừng xông cửa y vẫn luôn nhớ rõ. Bây giờ thì tốt rồi, cho dù có con vật nào xông cửa, ba then cửa đều cài, nhất thời không thể xông vào được, y chỉ cần ôm cây gỗ chắn cửa lại là được.

Không cần cắt cỏ, không cần chăn trâu chăn vịt, Quai tử không ở bên cạnh quậy phá, Thẩm Huyền Thanh cũng không ở đây, bên tai thật sự quá yên tĩnh. Y ngẩn người một lát, ngủ cũng không ngủ được, dứt khoát lấy giỏ kim chỉ ra, ngồi trong sân thêu khăn tay, làm túi lưới*.

*Túi lưới (络子): thường được dùng để chỉ các vật trang trí được làm bằng dây bện, thường có hình dạng phức tạp và mang tính nghệ thuật.

Lần này lên núi còn mang theo cả tấm vải lót giày đã cắt sẵn. Thẩm Huyền Thanh rất tốn giày, năm nào cũng phải làm thêm mấy đôi mới. Khâu đế giày là việc không thể thiếu.

Lục Cốc vừa thêu hoa vừa nghĩ, lần sau đi trấn sẽ mua thêm một tấm vải, may cho Thẩm Huyền Thanh một bộ quần áo mới.

Không tính tiền trứng gà trứng vịt, bây giờ tiền bán khăn tay và túi lưới của y cũng dư dả để mua vải may quần áo cho Thẩm Huyền Thanh. Ngay cả tiền bán hạt tắm hoang và kỷ tử năm ngoái cũng chưa tiêu hết bao nhiêu.

Bận rộn làm việc thì không cảm thấy gì, đến khi mặt trời lên cao, y ăn xong bữa cơm đơn giản, nhớ đến gần đây có kỷ tử dại, không xa lắm nên đeo sọt trên lưng đựng cái kéo rồi ra khỏi cửa.

Ánh nắng ấm áp khiến người ta cảm thấy an tâm. Sau khi tìm thấy kỷ tử dại, y dùng kéo cắt cành xuống, chất đầy một giỏ xong mới về.

Lấy cá nia tre đã đan năm ngoái ra, ngắt từng quả kỷ tử đặt vào đó để phơi nắng.

Ngón tay quấn vải, làm việc không được nhanh nhẹn như trước nhưng y không vội. Kỷ tử này không phải để bán kiếm tiền mà là y muốn mang về nhà ăn, thêm vào một hai quả lúc nấu canh, cũng có thể dùng làm trà uống. Số kỷ tử để lại cho nhà năm ngoái đã gần ăn hết rồi. Tiền sơn cũng có kỷ tử, nhưng không to bằng ở đây.

Lục Cốc ngồi trong sân, ngón tay dần trở nên đen bẩn. Bận rộn lại như trở về năm ngoái, khi chưa mua cún con về, Thẩm Huyền Thanh vừa đi là y lại một mình tìm việc làm.

Đi theo lên núi đơn giản chỉ là muốn làm cho Thẩm Huyền Thanh một bữa cơm, để hắn đỡ phải bôn ba vất vả hai, ba ngày mà không có lấy một bữa cơm canh nóng hổi để ăn.

Nhưng lần này cũng giống như năm ngoái, hồ ly thường hoạt động về đêm, Thẩm Huyền Thanh lần tìm dấu vết cũng tốn công sức, mãi đến chiều tối ngày hôm sau mới về.

Mặt trời đã xế chiều, Lục Cốc đã sớm đóng cửa sân, đang ôm cây gỗ định chốt cửa thì nghe thấy tiếng chó sủa từ xa vọng lại, vội vàng mở cửa sân ra đón.

Quai tử chạy nhanh nhất, là đứa lao đến trước mặt y trước tiên, không ngừng vẫy đuôi cọ chân, vô cùng hưng phấn.

Đại Hôi và Đại Hắc theo sát phía sau. Bốn chân chạy nhanh hơn hai chân, Thẩm Huyền Thanh tụt lại phía sau cùng, còn chưa đến gần đã thấy phu lang đang ngóng trông, hắn không tự chủ được mà nở một nụ cười.

"Chàng về rồi." Lục Cốc không để ý đến Quai tử nữa, tiến lên vài bước đứng lại, lông mày cong cong, trên mặt toàn là ý cười.

"Ừm, trên đường còn tìm được một tổ ong mật, mang về cho em pha nước mật ong uống. Lần này vận may tốt, lần đầu đi đã bắt được hai con hồ ly, màu lông đều đẹp." Thẩm Huyền Thanh hào hứng muốn kể cho Lục Cốc nghe về thu hoạch của hai ngày qua.

Sau khi vào cửa, hắn lấy hết đồ trong sọt tre ra, Lục Cốc đứng bên cạnh nhìn, sau khi xem xong cả hai đều hài lòng.

"Trong nồi còn cơm, vẫn còn nóng, vốn em còn tưởng tối nay chàng không về, bếp lửa vừa mới tắt." Lục Cốc múc nước cho hắn rửa tay, vừa nói vừa đi vào bếp bưng cơm ra.

Thật ra cũng không làm cơm phức tạp gì, chỉ là hâm nóng bánh, dưới đáy nồi là canh rau dại thịt khô.

Đối với Thẩm Huyền Thanh mà nói, vừa về đã có cơm canh nóng để ăn, đã là phần thưởng tốt nhất sau hai ngày bôn ba.

Lục Cốc đã ăn rồi, ngồi bên cạnh nhìn Thẩm Huyền Thanh ăn. Mấy đứa Quai tử đều đang cúi đầu gặm bánh bao. Trong thoáng chốc cả nhà chỉ còn tiếng ăn cơm, khiến y cảm thấy căn nhà lập tức trở nên náo nhiệt.

Cửa sân đã được chốt cẩn thận, không sợ thứ gì xông vào.

"Chàng cứ ăn trước đi, em thêm chút nước vào lò đất, lát nữa cho chàng ngâm chân." Lục Cốc không hề nhàn rỗi, trời đã nhá nhem tối, Thẩm Huyền Thanh bận rộn hai ngày rồi, tối nay nên nghỉ ngơi sớm, ngâm chân mới thoải mái. Y thêm nước rồi lại cho củi vào lò đất, tiện tay lấy thêm một cành củi nhỏ châm nến lên.

Canh nóng vào bụng khiến Thẩm Huyền Thanh cảm thấy ấm áp dễ chịu, thịt khô và rau dại trong đó đều có thể ăn được. Hắn uống hai bát canh, ăn ba cái bánh mới cảm thấy no đủ, đặt bát xuống, dưới đáy bát không còn gì.

Trong lòng hắn thoải mái thở dài một tiếng, rồi cười nói: "Hôm qua ta thấy trong rừng có chim cu béo, hai ngày nữa quay lại bắt hai con hầm canh, tay em không tiện dính nước, canh cá thì cứ để sau, đợi ta rảnh sẽ đi bắt cá."

"Dạ." Lục Cốc gật đầu đồng ý, ánh nến chiếu vào mắt y, hiện lên ý cười nhàn nhạt.

***

Những ngày trên núi tuy yên tĩnh nhưng vẫn bận rộn. Đợi đến khi Thẩm Huyền Thanh trở về sau lần săn hồ ly thứ hai, quả nhiên bắt được hai con chim cu béo, thậm chí còn có sáu quả trứng chim sẻ núi.

Hôm nay hắn về sớm, ăn cơm xong mặt trời vẫn chưa lặn nên nhổ lông chim làm thịt luôn trong sân, tiện thể bảo Lục Cốc luộc trứng chim sẻ, để cho cẩu ngoan ăn.

Triều đình có luật pháp, thợ săn không được tùy tiện lấy trứng chim đi buôn bán, cho nên ngoài trứng gà trứng vịt ra, trên thị trường không có ai mua bán trứng chim, ngay cả mấy loại chim quý hiếm cũng chỉ lưu thông ngầm, ít ai dám quang minh chính đại mang ra.

Thẩm Huyền Thanh tự biết mình không có chỗ dựa, không bao giờ đi bắt chim quý hiếm, chỉ chọn mấy con chim sẻ núi có màu sắc đẹp để bắt, bán cho người ta thưởng ngoạn.

Còn về trứng chim, sống trong núi sâu còn không có một bóng người, chứ đừng nói đến người của triều đình đến quản lý. Hơn nữa hắn cũng không phải để bán kiếm tiền. Trước đây ngay cả cơm cũng không có ăn, hắn sẽ lấy trứng chim về cho cả nhà ăn lót dạ. Từ khi cuộc sống không còn khó khăn như vậy thì rất ít khi đụng đến. Lần này cũng là do không bắt được con mồi cho chó nên mới nghĩ đến việc cho chúng ăn vài quả trứng chim sẻ cho đỡ thèm.

Loại chim sẻ núi này ở trong núi đâu đâu cũng thấy, có khi liên tiếp mấy cây đều có tổ của chúng, không phải là loại trứng chim quý hiếm nên hắn trèo lên cây lấy một tổ xuống.

Quan phủ tuy ở xa, nhưng Thẩm Huyền Thanh vốn luôn tuân thủ pháp luật. Những thứ triều đình không cho bắt thì hắn sẽ không đụng đến, nếu không lỡ xảy ra chuyện, đối với một kẻ chân đất không có chỗ dựa như hắn thì đúng là tai họa diệt vong.

Hắn từng nghe người ta nói, một con chim quý hiếm trong mắt những kẻ quyền quý có giá ngàn vàng, tiền đến rất nhanh, nhưng hắn không quá động lòng. Trong nhà có già có trẻ, hắn chỉ muốn kiếm tiền một cách chắc chắn. Mấy chục văn tiền tuy ít nhưng cứ từ từ tích lũy, rồi cũng sẽ có ngày trở nên nhiều hơn.

Còn về cái gì mà giàu sang phú quý, đó không phải là thứ hắn có thể mơ tưởng đến, cũng không thèm nghĩ đến.

Lông chim cu béo vừa nhổ bị gió thổi bay sang một bên. Hắn quay đầu nhìn Lục Cốc đang luộc trứng chim sẻ bằng lò đất nhỏ, hỏi: "Trứng này trước đây ta từng ăn rồi, cũng ngon đó, nếu em muốn ăn thì cũng nếm thử một quả, không phải thứ gì kỳ lạ đâu."

Trong núi có nhiều loài vật hoang dã, những thứ kỳ lạ cũng nhiều, không thể tùy tiện ăn bậy.

Lục Cốc lắc đầu, nói: "Mỗi ngày em đều có một quả trứng gà rồi, cứ để cho bọn Quai tử ăn, sáu quả vừa đủ cho ba đứa."

Nói cũng phải, bây giờ bọn họ không thiếu chút đồ ăn này. Thẩm Huyền Thanh cười một tiếng rồi không nói gì nữa, chuyên tâm xử lý con chim cu béo trong tay.

Lục Cốc bỏ trứng chim sẻ vào lò rồi cũng qua giúp.

Hai người cùng nhau nhổ xong lông chim, Thẩm Huyền Thanh nói: "Thứ này hầm canh thì ngon, thịt thì không ra gì, lát nữa nếu không muốn ăn thì cho mấy đứa kia ăn cũng được."

"Được, cho chúng nó ăn một bữa ngon đi." Lục Cốc múc nước lại, rửa sạch thịt chim cu rồi mới mang vào bếp, hôm nay đã muộn, hai người đều đã ăn cơm, ngày mai sẽ hầm canh.

Quai tử thấy thịt thì kêu ư ử nhưng Lục Cốc không cho nó ăn, mà bỏ vào lồng hấp đậy lại.

Ra ngoài lấy trứng chim sẻ từ trong lò đất nhỏ ra, thấy Quai tử thực sự thèm, y không đợi nguội, mà nhúng trứng chim sẻ vào nước lạnh, như vậy sẽ dễ bóc vỏ hơn.

Hai quả trứng chim sẻ không lớn, đối với Quai tử mà nói cũng chỉ như nhét kẽ răng. Ngấu nghiến xong đồ ăn trong bát của mình, nó còn muốn đi trộm của Đại Hôi, kết quả vừa lại gần đã bị quát cho. Đại Hắc cũng vậy, không có đứa nào nào chịu chia cho nó, nó chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn Đại Hôi và Đại Hắc ăn, còn thỉnh thoảng liếm liếm mồm, cái đuôi thường ngày hay vẫy qua vẫy lại cũng không động đậy. Cuối cùng quay đầu lại tìm Lục Cốc, cọ chân y kêu ư ử.

Lục Cốc dở khóc dở cười. Tuy nói chó trong nhà đều rất trung thành, đặc biệt là Đại Hôi, rất hiểu ý người, nhưng Quai tử là do y một tay nuôi lớn, giống như một đứa trẻ, rất thích làm nũng, trong lòng y không khỏi sẽ thiên vị hơn một chút, nhưng cho dù là y, cũng không thể giành thức ăn từ miệng Đại Hôi và Đại Hắc cho Quai tử được. Trứng chim sẻ chỉ có chút xíu, nó ăn hết rồi thì không còn đâu ra nữa, y đành phải xoa đầu Quai tử để an ủi.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Quai tử ăn trứng chim sẻ - Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm.

--------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.