Lời của Thẩm Huyền Thanh khiến Lục Cốc có chút do dự. Trong nhà có nhiều gia cầm và gia súc như vậy, mỗi ngày đều cần cỏ ăn, còn phải chuẩn bị cỏ khô cho mùa đông. Nếu y không làm việc thì chẳng phải mọi việc đều đổ lên đầu người khác sao? Thế nên y nói: "Nếu em không làm, nương và mọi người sẽ không xoay xở được."
"Chẳng phải trước đó đã nói rồi sao, em sẽ cùng lên núi với ta, nửa tháng nữa chưa chắc đã xuống được, vốn dĩ cũng không thể giúp được bao nhiêu việc nhà." Thẩm Huyền Thanh có chút bất đắc dĩ, lại nói: "Việc thì làm không hết, ngày nào cũng có. Nhưng có ta và đại ca ở đây, em hà tất phải ôm hết vào mình như vậy? Cứ lâu dần cái gì cũng phải lo, đến lúc đó mọi việc sẽ đổ hết lên đầu em, em làm sao mà xoay xở cho xuể?"
Thấy vẻ mặt Lục Cốc có chút ngượng ngùng, hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, thừa lúc Thẩm Nghiêu Thanh và Thẩm Nhạn đang cắt cỏ ở không xa, không nhìn sang bên này, khẽ nhéo tay phu lang để an ủi, rồi cười nói: "Hai huynh đệ ta dù sao cũng là trai tráng, sao có thể để người nhà chịu khổ được? Bảo em nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi đi. Tay lành rồi thì làm việc mới nhanh nhẹn được. Nếu cứ để dính nước mãi, không khỏi thì lại càng tốn thời gian, thế mới gọi là lỡ việc."
"Dạ." Lục Cốc thấy có lý nên gật đầu đồng ý. Y vốn luôn tin tưởng Thẩm Huyền Thanh.
Thấy y đã nghe lọt tai, Thẩm Huyền Thanh cười nói: "Hai ngày nữa phải cày ruộng gieo mạ đông, đúng là bận rộn. Cắt cỏ cũng không thể bỏ được. Vừa nãy ở ngoài ruộng ta còn nói với đại ca, phơi cỏ khô là chuyện cấp bách, nhân lúc trời đẹp thì nên chuẩn bị sớm. Ta định bỏ chút tiền thuê người cắt cỏ cho nhà mình."
Lời này vừa thốt ra khiến Lục Cốc ngẩn người. Người nhà quê đều tự mình cắt cỏ, ai lại đi thuê người bao giờ? Chẳng phải là lãng phí tiền bạc sao? Nhưng y không lên tiếng, nghe Thẩm Huyền Thanh nói tiếp.
"Ta định gọi phu phu nhà Chí tử đến. Cắt cỏ không phải việc tỉ mỉ, chỉ tốn công sức thôi. Tiền công chắc chắn không nhiều, hai xe ba văn tiền, để hai người đó đẩy xe nhà mình đi."
Thẩm Huyền Thanh vừa nói, vừa nắm lấy tay trái của Lục Cốc xem xét. Ngón tay cái bị băng bó, cũng không nhìn ra được gì, đành phải buông xuống, mở miệng nói: "Vốn dĩ ta còn định tính tiền công theo ngày, nhưng nghĩ lại, nhà bọn họ cũng có việc phải làm, không thể làm lỡ được, vẫn là tính theo xe thì tốt hơn. Chỉ cần hai người họ rảnh rang, cắt được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu tiền."
"Như vậy, nương và Nhạn Nhạn chỉ cần cắt cỏ tươi hàng ngày cho gia cầm và gia súc ăn là được, không cần phải lo lắng gì nữa, mọi người cũng được nghỉ ngơi."
Cỏ mọc ở bờ sông và ngoài đồng, đâu đâu cũng thấy, hoàn toàn không mất vốn, chỉ cần bỏ công sức ra cắt là được. Giá cả như vậy cũng hợp lý, không quá nhiều cũng không quá ít. Bây giờ một cái bánh bao cũng đã hai văn tiền rồi.
Nhưng cỏ dại vốn dĩ không phải thứ đáng tiền. Hai xe cỏ mà đổi được ba văn tiền, đối với những người trong nhà có ít ruộng, phải đi làm thuê kiếm tiền thì đúng là không tệ.
Lục Cốc nghĩ đến cái kho cỏ khô. Cỏ khô phơi không nặng bằng cỏ tươi, rất nhẹ. Năm sáu cân cỏ tươi mới phơi được một cân cỏ khô. Muốn nhét đầy một cái kho, thì phải cần bao nhiêu xe cỏ chứ?
Y vừa nghĩ vừa nhỏ giọng hỏi ra.
Thẩm Huyền Thanh cười một tiếng, nói: "Chỉ cần có thể tích trữ đầy kho là được, bao nhiêu xe cũng đáng. Nếu không đến mùa đông hết lương thực, mấy loại vật nuôi trong nhà ăn gì? Một con thỏ sống cả da cả thịt, rẻ cũng bán được ba mươi văn tiền, chưa tính vỗ béo được mà lại gặp thời tiết lạnh thì bán ba mươi lăm, bốn mươi văn cũng không thành vấn đề. Vậy tính ra một con thỏ đã đủ hai mươi xe cỏ."
"Bây giờ nhà mình toàn thỏ con thôi, cũng không thiếu mười mấy hai mươi văn này." Hắn luôn rất kiên nhẫn với Lục Cốc, tính toán tiền bạc từng chút một cho phu lang nghe.
Hắn vừa nói như vậy, Lục Cốc đã hiểu ra, không còn cảm thấy bị thiệt nữa.
"Hơn nữa đây chỉ là chuẩn bị lương thực cho mùa đông thôi, qua mùa đông vẫn là tự mình cắt cỏ." Nói xong Thẩm Huyền Thanh cầm chắc liềm, nhanh nhẹn cắt cỏ, bận rộn làm việc.
Lục Cốc ở bên cạnh phụ giúp, chỉ là xách sọt tre, không làm việc gì khác.
Sau khi làm xong một lượt này, Thẩm Huyền Thanh đến nhà Hà Chí một chuyến.
Gần đây là thời điểm gieo mạ đông nhưng nhà Hà Chí có ít ruộng, làm xong việc chỉ có thể đi làm thuê kiếm sống, còn phải đi khắp nơi dò hỏi chỗ nào có việc mới làm được. Vừa nghe hai xe cỏ được ba văn tiền, làm sao hắn không động lòng cho được? Chẳng phải là cắt cỏ thôi sao? Lúc rảnh rỗi, hắn và Trần Đông Đông chỉ mất một lát là có thể cắt được rất nhiều rồi.
Kiếm tiền luôn khiến người ta nóng lòng. Thẩm Huyền Thanh vừa dứt lời, hắn đã dứt khoát đồng ý: "Được, hôm nay làm xong chút việc cuối cùng ở ruộng, ngày mai ta sẽ đi."
Đã có câu trả lời chắc chắn, không cần tìm người khác nữa, Thẩm Huyền Thanh không ngồi lâu. Đã đến giờ cơm trưa, chắc chắn trong nhà đã làm cơm xong chờ mọi người về đông đủ.
Trên bàn cơm, Vệ Lan Hương vừa nghe nói phải bỏ tiền thuê người cắt cỏ, trong lòng không vui cho lắm, cảm thấy lãng phí tiền bạc, liền nói: "Cắt cỏ có gì mà phải thuê người chứ? Ta cũng đâu có già đến mức không đi nổi. Hơn nữa, nhà mình rơm đậu, rơm rạ nhiều như vậy, năm nay rơm rạ đã xếp thành hai đống rồi, trâu bò đều có thể ăn. Hơn nửa tháng nữa lúa cũng chín, đến lúc đó rơm rạ phơi khô cũng không ít, hà cớ gì phải tốn tiền."
Thẩm Huyền Thanh gắp một miếng cơm, nuốt xuống rồi mới nói: "Nương, năm nay là lần đầu nhà mình nuôi nhiều gia cầm và gia súc như vậy, chuẩn bị nhiều cỏ khô chắc chắn không thừa. Nhà mình đốt củi cũng cần rơm rạ, lỡ như mùa đông hết cỏ, chỉ có thể ra ngoài đào rễ cỏ, bóc vỏ cây. Trời lạnh như vậy, ra ngoài chịu lạnh chịu khổ làm gì? Hơn nữa, người ta thường nói lo trước khỏi họa, nếu thỏ không có gì ăn, gầy đi chết mất thì sang năm lấy gì mà bán?"
"Đúng đó nương, tính ra hai xe chỉ có ba văn tiền, một con thỏ có thể đổi được hai mươi xe cỏ đó." Thẩm Nghiêu Thanh ở bên cạnh nói. Lúc nãy ở bờ sông cắt cỏ, anh đã nghe thấy lời của Thẩm Huyền Thanh, quả thật có lý, nhà mình chắc chắn sẽ không bị thiệt.
Dù hai đứa con trai đều nói vậy nhưng Vệ Lan Hương vẫn còn do dự. Thẩm Nghiêu Thanh lại cười khuyên nhủ bà vài câu, bà nghĩ bụng chuyện này mình cũng không quản được, đành phải im miệng, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, có ai đời cắt cỏ lại phải thuê người chứ.
Kỷ Thu Nguyệt ở bên cạnh nhìn ra vẻ không vui của bà mới cười nói: "Nương, đây là chuyện tốt đó ạ. Đến lúc đó nương sẽ được rảnh rang, sau khi cắt cỏ tươi về, có thể giúp con trông Chiêu nhi rồi. Một mình con thực sự không thể trông nom hết được, thằng bé cứ khóc lóc là phải bế lên dỗ dành, nếu không phải nhà mình đông người, e rằng con còn không kịp ăn cơm ấy chứ."
Lời này quả thật đánh trúng tim đen, khiến Vệ Lan Hương vui vẻ ra mặt. Đứa cháu trai lớn chính là bảo bối của bà, gặp ai cũng muốn khoe khoang, bế thêm một chút dỗ thêm một chút thì có gì mà không thích. Tinh thần bà lập tức phấn chấn hẳn lên, nghĩ thông suốt ngay, chuyện tốn tiền hay không thì không liên quan đến bà, cũng không phải tiêu tiền của bà, cứ để Thẩm Huyền Thanh tự lo liệu bận rộn, một bà lão như bà cứ xen vào làm chi cho mệt.
"Được được, cứ như vậy đi." Bà vội vàng đồng ý, trên mặt không còn vẻ không vui nữa.
Lục Cốc luôn biết mình đầu óc chậm chạp, miệng cũng vụng về không biết nói chuyện. Lúc này thấy Kỷ Thu Nguyệt lợi hại như vậy, hai ba câu đã khiến Vệ Lan Hương vui vẻ, ánh mắt y nhìn Kỷ Thu Nguyệt đều đã long lanh ngưỡng mộ, thầm nghĩ a tẩu thật lợi hại.
Thẩm Huyền Thanh bên cạnh phập phồng hai má, đang nhai cơm, đột nhiên thấy mắt Lục Cốc sáng lên, nhưng ánh mắt đó không phải hướng về phía hắn, động tác nhai cơm khựng lại, tự nhiên cảm thấy có chút khó chịu, nhưng người nhà đều ở đây, hắn không tiện hỏi, đành giả vờ gắp cho Lục Cốc một đũa thức ăn, bảo y tranh thủ ăn lúc nóng.
Sự chú ý của Lục Cốc bị thu hút trở lại. Thẩm Huyền Thanh trước đây cũng sẽ gắp cho y một hai đũa thức ăn, cho nên y không hề nghi ngờ gì.
***
Sau khi vào thu, các loài vật trên núi bắt đầu ngủ đông tích mỡ. Ở nhà thêm hai ngày, vết thương ở ngón tay cái của Lục Cốc đã đỡ hơn một chút nên y cùng Thẩm Huyền Thanh đã chuẩn bị xong hành lý lên núi.
Lần này lên núi y chỉ mang theo hai bộ quần áo dày, gạo và bột mì trên núi trước đó chưa ăn hết, mang thêm chút đồ khô lên là đủ. Vệ Lan Hương còn cho hai người một ít lạc rang và đậu rang để ăn vặt cho đỡ buồn miệng.
Về phần tiền công cắt cỏ của Hà Chí và Trần Đông Đông, Thẩm Huyền Thanh đã đếm đủ ba trăm văn, đủ tiền cho hai trăm xe cỏ, giao tiền lại cho Thẩm Nghiêu Thanh. Trước đó hắn đã tìm một tấm ván gỗ không dùng đến, mỗi lần Hà Chí cắt một xe cỏ về thì dùng đầu liềm vạch một đường lên tấm ván gỗ. Dù là Hà Chí tự vạch hay Thẩm Nghiêu Thanh giúp đều được, cứ một đường là một xe, vạch đủ mười đường thì trả mười lăm văn tiền công.
Thuê phu phu Hà Chí quả thật là đúng đắn. Lục Cốc không cần làm việc gì khác, chỉ quét dọn hoặc băm cỏ gà ở nhà mới. Thỉnh thoảng y có thể gặp Hà Chí và Trần Đông Đông chất đầy một xe cỏ tiến vào cửa. Đống cỏ trên xe được nén rất chặt, không hề có chuyện ăn gian lười biếng.
Hai người bọn họ cũng rất cẩn thận, những cành cây, gai nhọn, cành cây có gai... những thứ có thể làm xước tay hoặc miệng trâu bò trong cỏ đều được nhặt ra. Sau khi kéo cỏ về, thuận tay đổ ra chỗ đất trống, bọn họ còn dùng cào trải ra phơi. Còn những loại cỏ mà trâu bò không ăn được thì càng không cắt về.
Ngay cả Vệ Lan Hương tới xem một lượt cũng cảm thấy rất yên tâm.
Hết xe này đến xe khác, Hà Chí rất hăng hái, Trần Đông Đông cũng vậy. Cắt cỏ cậu cũng có thể giúp được. Mười xe là mười lăm văn tiền rồi. Hai người bọn họ tay chân nhanh nhẹn, thỉnh thoảng cha nương Hà Chí cũng đến giúp cắt cỏ, nhiều nhất một ngày có thể cắt về năm xe.
Hà Chí xắn tay áo vung liềm, hắn chỉ lo cắt cỏ, cắt xong để xuống đất, Trần Đông Đông cũng vậy. Cha mẹ Hà Chí sức khỏe không tốt, không làm được việc nặng nhưng hai người họ không cần làm gì khác, chỉ cần nhặt hết gai nhọn trong cỏ rồi ôm lên xe là được.
Trong thôn có rất nhiều người đi làm thuê, có khi không tìm được việc gì. Tiền công cắt cỏ có hơi rẻ hơn nhưng nghe Thẩm Huyền Thanh nói, sau này nhà có nhiều gia cầm gia súc, Thẩm gia tự làm không xuể, chắc chắn sẽ phải thuê người cắt cỏ. Đây là một công việc lâu dài nên Hà Chí muốn nắm chắc công việc này. Cho dù mùa vụ bận rộn hắn đi làm thuê ngoài đồng, thì Đông ca nhi và cha nương ở nhà cũng có thể đi cắt cỏ, ít nhiều cũng có một khoản tiền công.
Cắt cỏ cũng có thể kiếm tiền. Người trong thôn biết chuyện, mấy người thẳng tính trước mặt hắn đều nói sao chuyện tốt này không rơi vào đầu mình. Hắn biết Thẩm Huyền Thanh không phải người nói một đằng làm một nẻo, quyết định phải nắm chắc công việc này.
Việc nhà không cần Lục Cốc phải lo lắng nữa. Y chỉ bị thương ở ngón tay cái bên trái, những chỗ khác đều không sao. Bây giờ ở nhà được ăn no uống đủ, mỗi ngày còn có một quả trứng, vết thương cũng nhanh lành hơn trước nhưng vẫn phải bôi thuốc và băng bó bằng vải thô.
Đôi khi ngay cả bản thân y cũng cảm thấy hơi ngại. Vết thương này thực sự không phải là vết thương lớn gì, cùng lắm là bị cắt hơi sâu, nhưng hôm đó bôi đại kế vào thì không lâu sau máu đã ngừng chảy. Thẩm Huyền Thanh lại nhất định bắt y phải "nghỉ ngơi", mà người nhà lại không quản được Thẩm Huyền Thanh, thật sự để y ngồi không nghỉ ngơi.
Hay nói đúng hơn là ngay cả Vệ Lan Hương cũng không quản được. Thẩm Huyền Thanh là trụ cột kiếm tiền của gia đình, hắn nói gì thì thường là như vậy.
Sau khi lên núi, hai người nghỉ ngơi một lát. Lúc này Thẩm Huyền Thanh đang quét sân ở bên ngoài, còn y thì cầm chổi lông gà quét bụi trên giường và bàn.
Mỗi lần rời đi đều đóng cửa sổ cẩn thận nhưng bụi không biết từ đâu chui vào, đâu đâu cũng phủ một lớp bụi mỏng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]