Edit: HiHi
Lời của Thẩm Huyền Thanh khiến Lục Cốc có chút do dự. Trong nhà có nhiều gia cầm và gia súc như vậy, mỗi ngày đều cần cỏ ăn, còn phải chuẩn bị cỏ khô cho mùa đông. Nếu y không làm việc thì chẳng phải mọi việc đều đổ lên đầu người khác sao? Thế nên y nói: "Nếu em không làm, nương và mọi người sẽ không xoay xở được."
"Chẳng phải trước đó đã nói rồi sao, em sẽ cùng lên núi với ta, nửa tháng nữa chưa chắc đã xuống được, vốn dĩ cũng không thể giúp được bao nhiêu việc nhà." Thẩm Huyền Thanh có chút bất đắc dĩ, lại nói: "Việc thì làm không hết, ngày nào cũng có. Nhưng có ta và đại ca ở đây, em hà tất phải ôm hết vào mình như vậy? Cứ lâu dần cái gì cũng phải lo, đến lúc đó mọi việc sẽ đổ hết lên đầu em, em làm sao mà xoay xở cho xuể?"
Thấy vẻ mặt Lục Cốc có chút ngượng ngùng, hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, thừa lúc Thẩm Nghiêu Thanh và Thẩm Nhạn đang cắt cỏ ở không xa, không nhìn sang bên này, khẽ nhéo tay phu lang để an ủi, rồi cười nói: "Hai huynh đệ ta dù sao cũng là trai tráng, sao có thể để người nhà chịu khổ được? Bảo em nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi đi. Tay lành rồi thì làm việc mới nhanh nhẹn được. Nếu cứ để dính nước mãi, không khỏi thì lại càng tốn thời gian, thế mới gọi là lỡ việc."
"Dạ." Lục Cốc thấy có lý nên gật đầu đồng ý. Y vốn luôn tin tưởng Thẩm Huyền Thanh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-lang-ngoan-ngoan/3737877/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.