Sau một trận mưa, dòng suối trong núi lớn hơn, chảy từ trong rừng ra. Cỏ dại ven suối tươi tốt.
Sau khi vào thu, ốc đá vỏ mỏng dần dần xuất hiện. Lục Cốc và Thẩm Nhạn cùng Thẩm Huyền Thanh lên núi mò.
Thứ này bây giờ bán đắt nên cứ rảnh là có người lên núi tìm. Trên đường họ gặp không ít người trong thôn. Núi xa xôi, nếu không phải nhóm hai, ba người đi cùng nhau thì phải dẫn chó theo để phòng thân.
Mấy dòng suối ở tiền sơn đã có không ít người đang móc ốc nên họ liền đi sâu vào trong. Có Thẩm Huyền Thanh ở đây, còn dẫn theo Đại Hôi và Quai tử, bọn họ hiển nhiên không cần lo sợ gì.
Trong núi không có lối đi, gặp chỗ gập ghềnh thì chỉ có thể bước từng bước mà đi, may mà trong rừng râm mát nên không nóng lắm.
Cũng phải nói Thẩm Huyền Thanh sức lớn. Trước đây, để kéo con mồi xuống núi, hắn đã phải kéo xe gỗ chạy lên chạy xuống núi. Cũng nhờ hắn quen đi đường vào núi sâu, biết đi đường nào sẽ bằng phẳng hơn. Nếu không, gặp phải dốc núi hoặc vực sâu thì bọn họ căn bản không qua được.
Người nhanh nhẹn hơn đã vậy, nếu để lừa hoặc la kéo xe gỗ thì lại càng khó đi hơn. Năm nay tuy không săn được nhiều như năm ngoái, nhưng người không mệt đến thở hồng hộc như năm ngoái. Những vết thương trên vai và lưng cũng ít đi.
Bây giờ, kỹ năng săn bắn của hắn càng ngày càng thuần thục, bắt được nhiều con mồi sống hơn nên chỉ chọn dê hoặc hươu mà săn. Một chuyến đi cũng kiếm được tiền. Có điều, vì muốn nuôi dê đẻ nhiều dê con hơn, nên không bán con mẹ và con non.
Lục Cốc nghe thấy tiếng suối chảy, Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nhạn đương nhiên cũng nghe thấy.
Đại Hôi nhanh nhẹn nhất, đã tìm ra vị trí của dòng suối còn nhanh hơn bọn họ nên lập tức chạy về phía đó, đi trước dẫn đường.
Lục Cốc đi ra từ trong đám cỏ cao đến nửa bắp chân, nhìn quanh dòng suối nói: "Chỗ này chắc chưa ai tìm đâu."
Họ vào sâu hơn những người khác, Thẩm Huyền Thanh cũng gật đầu: "Ừ, mình tìm ở đây đi."
Suối trong núi chảy quanh năm, bào mòn tạo thành dấu vết của những dòng chảy. Thẩm Nhạn xắn ống quần, dẫm lên đá trong nước. Nàng cúi xuống lật tảng đá, mò được mấy con ốc đá, thấy mấy con cua nhỏ bò lung tung dưới đá thì nói: "Có hai con cua bụng tím nè."
Loại cua núi này chỉ có bụng màu tím. Dùng cành cây khều lật bụng lên, nhìn là biết ăn được, nàng nhặt lên, tiện tay ném vào sọt tre của Thẩm Huyền Thanh phía trước. Nếu cua có bò ra thì cũng không kẹp được nàng và Lục Cốc, để nhị ca xử lý là được.
Vài ngày nữa là đến mùa thu hoạch đậu rồi, tranh thủ lúc chưa bận rộn, kiếm chút đồ theo mùa về làm vài bữa ngon miệng rồi mới có sức làm việc.
Thịt ốc lúc còn vỏ thì trông có vẻ nhiều nhưng sau khi ngâm vào rượu, vỏ ốc tan hết, phần thịt ốc màu đỏ còn lại không nhiều lắm.
Trên đường đi bọn họ còn bảo nhau, nếu bắt được ít thì để nhà ăn, nếu nhiều thì mang đi bán. Mấy quán cơm quán rượu trong trấn đều thu mua cả.
Trên bờ thì còn đỡ, đi lúc lâu như vậy người đã nóng lên nhưng vừa xuống nước một lát đã thấy lạnh. Dòng nước trong veo không hề bớt lạnh đi chút nào.
"Chúng ta mau mò thôi. Mò đủ rồi thì về nhà ngâm chân." Thẩm Nhạn tuổi còn nhỏ, sức chịu đựng không bằng được Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh lớn hơn vài tuổi. Thế nhưng nàng cũng là người quen làm việc, không lười biếng cũng không đòi về nhà.
Lục Cốc ném một nắm ốc đá vào sọt, đứng thẳng dậy nói: "Vậy muội lên bờ nghỉ ngơi trước, phơi nắng một lát."
Nghe vậy, Thẩm Nhạn vốn định nói không cần nhưng chân tay nàng đúng thật là đã lạnh cóng cả rồi nên nghe lời, tìm một chỗ phơi nắng một lúc.
Ba người làm việc chắc chắn sẽ nhanh hơn. Đầu thu, ốc đá vỏ mỏng mới bắt đầu xuất hiện, không nhiều lắm, đổ chung vào chỉ mò được một nửa sọt. Cua bụng tím cũng chỉ được một nửa sọt. Đều không nhiều lắm nhưng đủ cho họ tự thưởng thức rồi.
Thẩm Huyền Thanh thì không sao, thấy Lục Cốc và Thẩm Nhạn đều lạnh cóng, liền nói không mò nữa. Hồng tiếu dù có đắt đến đâu mà phải ngâm mình trong nước cũng vẫn là chịu khổ. Lục Cốc thì thể trạng yếu, Thẩm Nhạn lại là con gái, bây giờ trong nhà lại không thiếu tiền này, không cần phải chịu khổ như vậy.
Vì sọt tre chưa đầy, họ bẻ thêm nhiều măng tre nước ở bờ suối, hái thêm cả ngọn rau dền non mang về.
Loại măng tre nước này khá nhỏ nhưng được cái giòn non và ngọt tươi. Kỷ Thu Nguyệt sau khi ở cữ mấy ngày nay, đi ra đi vào, thường nằm nghỉ trong phòng, khiến nàng có hơi không chịu nổi. Thấy cuối cùng cũng có thể ra ngoài đi lại, tâm trạng nàng cũng tốt hơn hẳn.
Lúc có thai thì nhiều thứ không ăn được, nhìn măng tre nước được lấy ra từ trong sọt, không cần ai bảo, nàng đã tự nhặt lên nhặt nhạnh, còn nói buổi trưa làm món măng xào.
Đứa nhỏ chưa tỉnh giấc, không cần ai phải trông, chỉ có Vệ Lan Hương thỉnh thoảng nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn vào trong giường, sợ bé cựa quậy mà rơi xuống đất.
Lục Cốc ở bên cạnh rửa lá rau dền. Thứ này nấu canh rất ngon, có một mùi thơm rất đặc biệt.
Vệ Lan Hương và Thẩm Nhạn đang chà rửa ốc và cua núi. Bà ngồi trên ghế đẩu nhỏ, nhìn lên bầu trời cuối cùng cũng lộ ra ánh nắng, trong lòng mới thấy an tâm hơn chút, nói: "Sắp thu hoạch đậu thu rồi, chỉ mong có nắng phơi cho kỹ. Ai ngờ hôm qua lại mưa một trận, mong là những ngày sau trời đều nắng to."
Thẩm Huyền Thanh đang mài liềm và dao phay trong sân, nghe vậy cũng nhìn lên trời, lên tiếng: "Trời đã sáng hơn rồi, chắc sẽ không mưa nữa đâu."
Thay đổi thời tiết là chuyện không ai nói trước được nhưng Vệ Lan Hương vẫn gật đầu. Chỉ có thể hy vọng vậy thôi.
***
Cây trồng trong ruộng nói chín là chín rất nhanh. Vài ngày sau, Thẩm Nghiêu Thanh đã nói đậu có thể thu hoạch được rồi. Cả nhà liền ra đồng thu hoạch cây đậu.
Nhà họ trồng mười mẫu đậu thu, nhiều hơn nhà khác. Lần này lại thuê thêm người làm công đến giúp.
Bây giờ không nóng bức như mùa hè nữa. Tiền công một ngày giảm xuống còn hai mươi văn như bình thường. Để nhanh chóng thu hoạch xong, lần này ngoài Lâm Kim Hổ và Lâm Kim Long ra, Thẩm Nghiêu Thanh còn gọi thêm Hà Chí và Trần Đông Đông đến.
Từng xe đậu thu được kéo về nhà mới. Kỷ Thu Nguyệt phải trông con, ăn uống sinh hoạt đều do nàng tự lo, chỉ có lúc con ngủ mới tranh thủ ra bếp thái rau. Việc nấu cơm đều do mấy người Lục Cốc đảm nhận. Dù là y, Thẩm Nhạn hay Vệ Lan Hương, làm việc ở ngoài đồng một lúc xong đều phải tranh thủ về nhà nấu cơm.
Cũng may thuê nhiều người. Mười mẫu đậu thu cùng với ba mẫu lạc, bốn ngày đã thu hoạch xong, trải ra phơi ở chỗ đất trống nhà mới. Sau đó còn phải phơi khô, đập và sàng đậu nữa.
Lạc năm nay trồng được xem như là một loại lương thực mới. Thu hoạch xong, chọn những quả non luộc với nước muối, ăn vừa mặn vừa thơm lại non. Theo lời Vệ Lan Hương thì đồ gì luộc với muối cũng đều ngon cả, đều quý giá.
Lật qua một lượt cây đậu xong, trời khá nắng, Lục Cốc và Thẩm Nhạn quay vào nhà chính ngồi nghỉ ngơi.
"Cốc Tử ca ca." Thẩm Nhạn lấy từ trong sọt ra một bát lạc luộc muối, đều đã bóc vỏ rồi, cầm lên ăn thôi.
Thứ này dùng làm đồ ăn vặt rất ngon. Lục Cốc cầm mấy hạt nhai, thầm nghĩ lát nữa lên núi cũng mang theo một ít. Lúc Thẩm Huyền Thanh săn cáo phải ăn lương khô, làm một cái túi vải nhỏ đựng cho hắn một ít lạc. Dù sao cũng tốt hơn là chỉ gặm lương khô.
"Hai ngày nữa, đậu phơi khô rồi, hai ta nhặt một ít ra, muội sẽ bảo nương rang đậu khô cho ăn. Giòn lắm đấy, chỉ là hơi mỏi mồm chút thôi, nhưng càng nhai càng thơm." Thẩm Nhạn đặt bát lên bàn, rót nước vào ấm cho cả hai.
"Ừ." Lục Cốc gật đầu, lại nói: "Nhưng còn phải xem nhị ca của bao giờ thì lên núi, chắc dăm ba ngày nữa là đi rồi."
Săn hồ ly phải săn theo mùa. Qua khoảng thời gian này, trời lạnh, nếu có tuyết rơi thì sẽ không lên núi được nữa. Tối qua, Thẩm Huyền Thanh còn nói phải thu xếp đồ đạc để lên núi rồi.
Thẩm Nhạn chỉ đành nói: "Vậy được, muội giữ đậu cho hai người, về rồi ăn nhé."
Nàng không có nhiều lo lắng phiền não, cả ngày ngoài làm việc ra thì chỉ nghĩ đến ăn gì, không chỉ nghĩ trong lòng mà ngoài miệng cũng "nói thẳng". Lục Cốc khẽ cười, thầm nghĩ, may mà nương không có ở đây, nếu không lại nói Thẩm Nhạn tham ăn rồi.
Nhà nuôi nhiều gia súc gia cầm. Hai người họ nghỉ ngơi một lát thì lại đội nắng ra ngoài cắt cỏ.
Cái nắng mùa thu dễ chịu hơn mùa hè nhiều, không còn quá gay gắt nữa. Lục Cốc cúi xuống cắt cỏ, không ngờ liềm trong tay chưa cầm cẩn thận, lưỡi dao sắc bén không biết sao sượt qua ngón tay cái ở bên tay trái một đường, máu lập tức chảy ra.
Y đau điếng bỏ liềm xuống, tay phải nắm chặt ngón tay cái bên trái, tìm khắp nơi cây đại kế cầm máu. Cây tiểu kế cũng được, sau khi giã nát ra đều có thể đắp lên vết thương cầm máu.
Thẩm Nhạn đang ở cách đó không xa, thấy y gặp chuyện bèn hỏi: "Cốc tử ca ca, huynh làm sao vậy?"
"Ta không để ý, bị cắt vào tay rồi." Lục Cốc phát hiện cây đại kế trong đám cỏ dại, tay anh còn dính không ít máu nên nói: "Muội đào giúp ta cây đại kế lên với."
Thẩm Nhạn vừa nghe xong thì vội vàng chạy lại, đào cây đại kế lên rồi thì ngay cả sọt tre và liềm cũng không cần nữa. Hai người vội vàng chạy vào cửa sau. Trong nhà có vải băng, nếu không thì khó mà băng thuốc vào ngón tay được.
Quai tử vốn đang chơi đùa ở bờ sông, thấy hai người họ chạy liền đuổi theo. Chỉ là đi được nửa đường thấy liềm và sọt tre của nhà mình, nó dừng lại quanh quẩn bên cái sọt mấy vòng, có vẻ hơi luống cuống xong cuối cùng vẫn là đứng canh bên sọt.
Sau khi băng ngón tay cái xong, Lục Cốc thử cử động, bốn ngón còn lại không bị ảnh hưởng, vẫn có thể làm việc được, chỉ là mấy ngày nay không tiện đụng nước.
Tay phải của y vẫn còn dính máu, một tay khó mà lau rửa nên Thẩm Nhạn giúp y lau sạch.
Thẩm Nhạn lau tay sạch sẽ rồi giặt khăn vắt lên, nói: "Cốc Tử ca ca, vậy thì huynh ở đây nghỉ ngơi đi."
"Không cần. Băng bó kỹ rồi, chỉ là cắt cỏ thôi, không sao cả." Lục Cốc không để ý chút vết thương nhỏ này, hơn nữa còn quấn mấy lớp vải cơ mà, đủ dày rồi.
Thẩm Nhạn tuổi còn nhỏ, tính tình cũng không ương ngạnh như Thẩm Huyền Thanh. người lớn nói sao thì nàng nghe vậy. Năm nay nàng mới mười hai tuổi, trong mắt nàng, Lục Cốc vẫn tính là một người lớn. Nàng hơi do dự nhưng thấy Lục Cốc không hề để ý, cùng nàng đi về phía cửa sau, nên không nói gì thêm.
Vừa ra ngoài đã thấy Quai tử đang trông đồ vật, Lục Cốc xoa đầu nó, nhỏ giọng khen: "Ngoan thật, biết trông đồ nhà mình rồi."
"Gâu!" Quai tử sủa một tiếng. Đôi tai mềm mại đáng yêu bị Lục Cốc xoa mấy cái cũng không hề phản kháng, nó nhắm mắt lại trông đến là thoải mái.
Xoa đầu Quai tử xong, Lục Cốc không trêu nó nữa, cầm liềm dưới đất lên tiếp tục làm việc.
Không bao lâu sau, Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh từ ruộng về, không về nhà mà đi thẳng ra bờ sông.
Năm nay nhà nuôi nhiều gia súc gia cầm. Bây giờ đã là mùa thu rồi, đương nhiên phải lo lắng về thức ăn cho mùa đông. Cỏ khô phơi rồi, nhưng tính thế nào cũng vẫn không no bụng bằng cỏ tươi nên phải tích trữ thêm nhiều cỏ khô, càng nhiều càng tốt. Nếu không, gia súc gia cầm mà hết lương thực thì mùa đông sẽ rất khó khăn.
Thế nên, hai người họ qua đây là muốn giúp cắt cỏ, cũng để Lục Cốc và Thẩm Nhạn nghỉ ngơi. Nhà không có nhiều liềm như vậy, chỉ có ba cái. Lát nữa phải mua thêm một cái, hoặc là mua lưỡi dao về tự làm cán liềm gắn vào.
Thẩm Huyền Thanh liếc mắt đã thấy miếng vải băng trên ngón tay cái của Lục Cốc. Lông mày hắn liền nhíu lại, bước nhanh hai, ba bước đến trước mặt y hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
"Em hông cẩn thận bị cứa vào." Lục Cốc nhỏ giọng nói. Vết thương này với y thực ra không đau lắm, sắc mặt không hề có chút đau đớn nào.
Không chỉ y, người hay làm việc thì ít nhiều gì cũng sẽ bị thương một chút, không phải chuyện gì lớn.
Ngược lại, Thẩm Huyền Thanh có chút không vui, nhận lấy liềm trong tay y rồi nói: "Vậy em nghỉ ngơi đi. Lát về, ta sẽ nói với nương một tiếng. Mấy ngày nay không để em nấu cơm nữa, những việc khác cũng không cần làm, cùng lắm thì ở nhà băm cỏ gà thôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]