Edit: HiHi
Tiếng nói chuyện bên ngoài nhanh chóng nhỏ dần. Lục Cốc vừa đổ hết cỏ trong sọt xuống đất đã thấy Vệ Lan Hương bước vào cửa.
"Nương." Y đặt sọt tre trống xuống, phủi bụi trên tay rồi bưng bát uống vài ngụm nước. Trời âm u rồi, nghỉ ngơi chút nữa y phải cùng Thẩm Nhạn ra ngoài cắt cỏ tiếp.
Bây giờ, nhà nuôi nhiều gia súc và gia cầm, mỗi ngày riêng cỏ thôi đã phải ăn hết mấy chục cân. Trâu bò và thỏ là những con ăn cỏ chính. Vịt thì còn đỡ, mỗi ngày thả ra sông chúng tự kiếm ăn được.
Mặc dù đã rải hạt cỏ và hạt rau trong chuồng gà, nhưng ngày nào gà cũng mổ, có khi còn đào cả rễ lên. Cỏ gà vẫn phải cắt, trộn lẫn với cám gạo và cám lúa mì cho chúng ăn.
Để gà vịt mau lớn, lúc rảnh rỗi, Lục Cốc không ra bờ sông mò ốc thì đi đào giun đất ở chỗ bùn lầy, mang về băm nhỏ rồi ném vào chuồng gà. Gà lớn hay gà con đều tranh nhau ăn.
"Lần này thì hay rồi, mụ già Chu Vân Chi kia, sợ ta chiếm mất một hạt gạo nhà bà ta, chắc chắn thời gian tới đây sẽ không dám sang nhà mình chơi nữa." Vệ Lan Hương đặt sọt xuống, lại nói: "Nếu bà ta dám đến, ta sẽ lại hỏi chuyện chuyện hồng tiếu, nhất định sẽ đuổi được bà ta đi. Cái thứ keo kiệt bủn xỉn, sang nhà mình thì mặt dày không gì không ăn, cũng không sợ sau này gặp quả báo."
"Chút lợi lộc cỏn con của nhà họ, ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-lang-ngoan-ngoan/3737512/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.