Tiếng nói chuyện bên ngoài nhanh chóng nhỏ dần. Lục Cốc vừa đổ hết cỏ trong sọt xuống đất đã thấy Vệ Lan Hương bước vào cửa.
"Nương." Y đặt sọt tre trống xuống, phủi bụi trên tay rồi bưng bát uống vài ngụm nước. Trời âm u rồi, nghỉ ngơi chút nữa y phải cùng Thẩm Nhạn ra ngoài cắt cỏ tiếp.
Bây giờ, nhà nuôi nhiều gia súc và gia cầm, mỗi ngày riêng cỏ thôi đã phải ăn hết mấy chục cân. Trâu bò và thỏ là những con ăn cỏ chính. Vịt thì còn đỡ, mỗi ngày thả ra sông chúng tự kiếm ăn được.
Mặc dù đã rải hạt cỏ và hạt rau trong chuồng gà, nhưng ngày nào gà cũng mổ, có khi còn đào cả rễ lên. Cỏ gà vẫn phải cắt, trộn lẫn với cám gạo và cám lúa mì cho chúng ăn.
Để gà vịt mau lớn, lúc rảnh rỗi, Lục Cốc không ra bờ sông mò ốc thì đi đào giun đất ở chỗ bùn lầy, mang về băm nhỏ rồi ném vào chuồng gà. Gà lớn hay gà con đều tranh nhau ăn.
"Lần này thì hay rồi, mụ già Chu Vân Chi kia, sợ ta chiếm mất một hạt gạo nhà bà ta, chắc chắn thời gian tới đây sẽ không dám sang nhà mình chơi nữa." Vệ Lan Hương đặt sọt xuống, lại nói: "Nếu bà ta dám đến, ta sẽ lại hỏi chuyện chuyện hồng tiếu, nhất định sẽ đuổi được bà ta đi. Cái thứ keo kiệt bủn xỉn, sang nhà mình thì mặt dày không gì không ăn, cũng không sợ sau này gặp quả báo."
"Chút lợi lộc cỏn con của nhà họ, ai mà thèm chiếm chứ. Cứ làm như ta chưa từng ăn hồng tiếu không bằng." Trong lòng bà có chút khó chịu, nhưng mắng xong thì thấy dễ chịu hơn. Nhìn lại mấy luống rau xanh tốt trong sân sau, còn có chuồng thỏ, chuồng gà, chuồng vịt, trên mặt lại nở nụ cười. Cuộc sống của mình tốt rồi, đâu cần phải để ý người khác.
Chu Vân Chi dù sao cũng là trưởng bối. Lục Cốc chỉ có thể gật đầu đáp lời bà, không dám nói gì thêm.
"Chỗ này e không đủ, ta đi cắt cỏ cùng hai đứa." Vệ Lan Hương vừa nói vừa đi đóng cửa trước rồi cùng Lục Cốc và Thẩm Nhạn đi ra từ cửa sau.
Bên bờ sông, nghé con đang vẫy đuôi gặm cỏ. Đại Hôi thong thả đi theo bên cạnh, có lẽ hơi buồn chán, nó còn duỗi lưng ngáp một cái. Lục Cốc từ xa đã thấy Quai tử đang tè vào một gốc cây, thấy bọn họ thì nhanh chóng chạy lại.
Đại Bạch và Đại Hắc ở nhà trông nhà. Nhiều thỏ như vậy mà, phải đề phòng chứ. Vả lại, sân trước rộng năm mẫu, đủ cho hai con chạy nhảy, không sợ bị gò bó.
Thỏ ăn cỏ non và rau dại, còn cả cành non của cây bụi thấp. Bờ sông Thanh Khê rộng lớn, cắt cỏ bên này xong thì đi xa một chút sang bên kia. Cỏ dại mọc rất nhanh, mấy ngày là lại cao lên.
Lục Cốc vừa cắt cỏ vừa đào rau dại. Tay y đã dính đầy nước cỏ và bụi bẩn thành màu xanh đen, nhưng không rảnh để ý. Thấy đám rau dại này thỏ thích ăn, đám cỏ kia nghé thích ăn, tâm trí y đều bị công việc chiếm hết.
Cắt cỏ cũng là việc vừa tốn sức vừa nhàm chán, một vài đứa trẻ đều tranh thủ thời gian cắt cỏ mà la cà chơi đùa. Vì trời âm u sắp mưa nên Lục Cốc làm việc rất nhanh, nhưng khi thấy một khóm hoa dại nhỏ, y vẫn cẩn thận cắt xuống đặt sang bên cạnh. Thẩm Nhạn thích cái này nên y hái thêm vài cành nữa. Lát nữa nếu trời mưa, không có việc gì làm thì sẽ bện cho Thẩm Nhạn một chuỗi hoa để đeo.
Sọt cỏ còn chưa đầy thì mưa đã bắt đầu rơi.
"Nương, Nhạn Nhạn, về thôi." Lục Cốc thấy mưa khá lớn, vội đứng dậy gọi.
"Ừ. Hai đứa dắt nghé về trước đi." Vệ Lan Hương ở gần bờ sông nhất, nhặt cây sào tre đặt trên bờ để lùa vịt lên.
Lục Cốc liền dẫn Thẩm Nhạn dắt nghé chạy về nhà. Nghé con khá thông minh, đi một đoạn thì đã không cần bọn họ phải dắt nữa. Nó chạy còn nhanh hơn cả hai người. Nhìn về phía trước chỉ thấy cái mông nghé, nó đã chui vào cửa sau trước họ.
Cảnh này khiến hai người có chút dở khóc dở cười. Lục Cốc cong mày, không nhịn được mà nở nụ cười. Thẩm Nhạn thì cười ha hả, vừa chạy vừa nói: "Cốc Tử ca ca, con nghé này thật không ra gì. Uổng công hai ta mỗi ngày chăm sóc nó ăn ngon uống tốt, nó lại tự chạy trước, không chờ chúng ta, mông còn ngoáy tít lên như thế."
Đợi hai người chạy vào cửa, phát hiện nghé con đã đạp tung hàng rào chuồng nghé mà vào, trốn trong chuồng khô ráo, kêu "mô mô" với hai người, đôi mắt hiền lành trông rất vô tội.
Đại Hôi và Quai tử thì trung thành, theo sau hai người mà vào cửa. Vì Vệ Lan Hương ở phía sau, Đại Hôi vẫn đứng ở cửa nhìn, như đang đợi bà.
Mưa không lớn lắm, Vệ Lan Hương nhanh chóng lùa vịt về, còn hỏi Thẩm Nhạn vừa nãy sao lại cười, nghe nàng kể xong cũng bật cười.
Phía trên chuồng thỏ đã dựng lều cỏ nên không bị mưa. Lục Cốc xách một sọt cỏ qua cho thỏ ăn. Cỏ mà Thẩm Nhạn và Vệ Lan Hương cắt đều đổ cả xuống đất thành một đống, đợi đến chiều sẽ trộn với cỏ khô, cám gạo và cám lúa mì để cho gia súc, gia cầm ăn.
Nhà bên này rộng, ngay cả kho củi và kho cỏ khô cũng được xây riêng. Chỗ để củi chỉ để củi. Cỏ khô cũng có chỗ riêng. Phải tranh thủ trước khi vào cuối thu tích đầy một kho mới được. Đó là thức ăn cho gia súc và gia cầm vào mùa đông.
***
Mưa mỗi lúc một lớn, dần dần tạo thành màn mưa trắng xóa.
Thẩm Nghiêu Thanh đang làm việc ngoài đồng chạy về. Nhà mới gần đầu thôn, chắc chắn phải chạy về đây trú mưa trước. Thẩm Huyền Thanh đeo cung dài trên lưng cũng chạy vào sau đó không lâu, trên tay còn xách một con gà rừng bị tên bắn trúng.
Gần đây đậu thu sắp chín, một vài loài động vật hoang đã đến phá hoại mùa màng trong ruộng. Nhà họ còn trồng ba mẫu lạc. Hôm qua, hắn ra đồng xem thấy có nhiều chỗ bị đào bới. Lúc trồng đậu và lạc, đã có không ít chim chóc đào hạt giống trong ruộng lên ăn rồi. Người nhà nông ghét mấy thứ này nhất. Phá hoại mùa màng đã đành, hạt giống là gốc rễ, một khi bị tha đi thì sẽ không có gì để mà thu hoạch.
Thế nên, hôm nay hắn lại ra chỗ ruộng cạn đó đi tuần. Vốn là muốn đuổi lũ thú hoang đi, không ngờ lại bắt được một con, vừa hay mang về cho nhà ăn bữa bồi bổ.
"Còn tìm được một ổ gà mái nữa." Thẩm Huyền Thanh đặt con gà rừng trống có lông nhiều màu xuống, lấy trong ngực ra hai quả trứng gà cho Lục Cốc xem.
Nhà họ nuôi rất nhiều gà vịt. Ngoài khoảng thời gian nóng nhất mùa hè cho ít trứng kia ra thì dạo này, mỗi ngày tính cả gà của Lục Cốc và Vệ Lan Hương nuôi, riêng trứng gà đã thu được ít nhất hai mươi quả. Lục Cốc ngày nào cũng ăn một quả. Những người khác, hai ba ngày cũng có thể ăn một lần.
Nhưng trứng gà rừng chỉ có thể tìm thấy ở ngoài tự nhiên, cũng khá hiếm.
Lục Cốc xem xong, cười hỏi hắn: "Lát nữa em lấy mấy quả trứng nữa tráng cùng hai của này, làm một đĩa trứng xào."
Hai quả trứng dù sao cũng ít, nhà có nhiều người như vậy. Thẩm Huyền Thanh vốn đã thích ăn trứng gà xào, nghe vậy thì gật đầu đồng ý, cẩn thận đặt trứng gà rừng lên bàn.
Quai tử thấy trứng gà rừng còn tiến lại ngửi, ngửi xong thì mất hứng, lảng vảng đến bên chân Lục Cốc nằm xuống. Cái đầu lớn xù lông còn đặt lên giày của Lục Cốc.
Mới nửa buổi sáng, chỉ có Kỷ Thu Nguyệt ở nhà cũ một mình trông con nên Vệ Lan Hương đội nón lá vội vàng quay về.
Nghé còn chưa ăn no, cứ kêu mãi ở sân sau. Thẩm Nghiêu Thanh mặc áo tơi ra cho nghé và dê mỗi con một bó cỏ.
Nghỉ ngơi một chút rồi uống cạn bát nước ấm, Lục Cốc rút bàn chân bị Quai tử đè xuống, lấy thớt và dao đi băm cỏ. Thẩm Nhạn xách chậu đựng thức ăn cho gà vào kho múc mấy bát cám lúa mì, lát nữa sẽ trộn với cỏ để cho gà vịt ăn.
Hai người họ bận rộn bên này, Thẩm Huyền Thanh cũng không về nhà bên kia mà ở lại giúp đưa cỏ, rồi nhổ mũi tên trên mình con gà rừng ra.
Thẩm Nhạn vừa nhìn đã cười nói: "Vậy thì nhị ca, huynh giúp Cốc Tử ca ca làm việc. Muội đi bện hoa."
Vừa nãy, Lục Cốc chạy về cũng không quên bó hoa kia.
Trong nhà đông người không tiện thân mật, mỗi ngày lại có đủ việc để làm, Thẩm Huyền Thanh thực ra có hơi mong được ở bên phu lang nhiều hơn một chút. Vậy nhưng lúc gật đầu thì trên mặt vẫn rất kiềm chế. Ngoài bản thân hắn ra thì không ai biết được lúc này hắn đang vui mừng như thế nào.
"Vài ngày nữa là đến mùa thu hoạch đậu và lạc rồi, mười ba mẫu đấy. Ta đợi thu hoạch xong sẽ lên núi săn bắn." Thẩm Huyền Thanh ngồi xổm bên cạnh Lục Cốc nói. Nhìn đầu mũi tên trong tay, đặt nó sang một bên rồi lại nói: "Năm nay, nhà cũng bận. Tính ra cứ nửa tháng lại có việc, không lên núi được mấy lần. Mấy nữa ta sẽ săn thêm vài con hồ ly để kiếm lại số tiền đã tiêu năm nay."
Tuy nói như vậy nhưng năm nay, nhà họ có nhiều đất, thu hoạch được nhiều lương thực, cả năm ăn uống không lo. Tiền lẻ kiếm được ngày thường cũng đủ tiêu, trong tay còn có tám mươi lượng bạc chưa động đến. Nếu không phải vậy thì hắn cũng không yên tâm ở nhà như thế này.
Lục Cốc cũng đã tích được một ít tiền, không bằng số tiền Thẩm Huyền Thanh kiếm được nhưng đối với một phu lang nông thôn mà nói, có nhiều tiền như vậy trong tay cũng đủ để trang trải cuộc sống rồi.
Nghe xong, tay băm cỏ gà của y dừng lại, ngập ngừng một chút rồi hỏi: "Săn hồ ly phải ở trên núi hai, ba ngày. Chàng từng nói năm, sáu tấm da thì quá ít. Năm ngoái ở trên núi rất lâu. Lần này, nếu chàng tự mình lên núi, chẳng phải sẽ không có ai nấu cơm sao?"
Thẩm Huyền Thanh lại không nghĩ đến điều này. chỉ nghĩ mang theo chút lương khô lên núi là được. Ăn uống qua loa là đủ rồi. Hắn dừng lại một chút, không trả lời ngay.
Giọng Lục Cốc không lớn, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc, nói: "Săn bắn là công việc nặng nhọc. Em cũng lên núi, chàng về sẽ có cơm canh nóng hổi ăn."
"Trên núi nguy hiểm, nhiều thú dữ." Thẩm Huyền Thanh theo bản năng phản bác. Chuyện heo rừng lần trước đã khiến hắn kinh hồn bạt vía nên mới dẫn người xuống núi.
Hắn vừa nói vậy, Lục Cốc cũng không nói gì nữa, chỉ hơi cúi đầu xuống, che giấu sự thất vọng trong mắt. Y biết sức mình yếu , chỉ là muốn nấu cho Thẩm Huyền Thanh một bữa cơm. Nếu không, mỗi ngày hắn chạy trong núi như vậy, mệt mỏi đến thế mà vẫn phải gặm lương khô ăn rau luộc, dạ dày và cơ thể sao mà chịu nổi.
Nhưng y cũng biết Thẩm Huyền Thanh muốn tốt cho y, lại không nghĩ ra lời phản bác gì, chỉ đành im lặng.
Hai người sống chung với nhau lâu như vậy, chưa từng cãi nhau hay giận dỗi. Thẩm Huyền Thanh vừa thấy y cúi đầu im lặng không nói gì, lập tức có chút hoảng, thậm chí còn hơi luống cuống.
Hắn sốt ruột không thôi, vội vàng đổi giọng: "Được, được. Cả em cũng đi."
Đừng giận dỗi, cũng đừng không để ý đến ta.
Nhưng câu nói sau đó, hắn không nói ra, chỉ nghẹn trong lòng mà khó chịu.
Lục Cốc không ngờ hắn lại đổi ý thỏa hiệp. Sự tủi thân và thất vọng trong mắt còn chưa tan hết, đã ngẩng lên nhìn Thẩm Huyền Thanh.
Từ khi đến nhà họ Thẩm đến giờ, y đã thừa biết Thẩm Huyền Thanh là người lạnh lùng và ương ngạnh. Vệ Lan Hương cũng từng nói vậy với y. Vừa nãy, y còn nghĩ chuyện này là ván đã đóng thuyền rồi, Thẩm Huyền Thanh sẽ không dẫn y theo.
"Thật sao?" Y nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Huyền Thanh gật đầu mạnh: "Thật. Đến lúc đó, hai ta cùng đi."
Lục Cốc không nhịn được cười, khiến Thẩm Huyền Thanh nhìn y mà thở phào nhẹ nhõm.
Nói chuyện vài câu mà hai người đã làm lành. Nhưng chuyện này cũng không tính là cãi nhau, cùng lắm chỉ là một chút giận dỗi nhỏ thôi.
Thẩm Nhạn đang bện vòng hoa, nghe được hai người nói chuyện thì ngẩng đầu lên hóng hớt, không thấy cãi cọ gì mới yên tâm. Vậy nhưng nàng cũng nhận ra chút ít giận dỗi nho nhỏ, chỉ là ngồi đó không lên tiếng, nếu không, nhị ca nàng mà nhìn sang thì chẳng phải ai cũng mất mặt sao.
Tiếng băm cỏ gà của Lục Cốc lại vang lên. Dao phay có hơi cùn rồi. Y vừa băm vừa nói: "Lát nữa băm xong phải mài dao."
Thẩm Huyền Thanh đưa cho y một bó cỏ, nói: "Ta biết rồi."
Đá mài ở bên nhà cũ. Lát nữa về nhà sẽ mài cũng được.
Mưa không nhỏ. Băm xong cỏ, Thẩm Huyền Thanh bưng chậu thức ăn xông vào màn mưa, đổ cỏ vào chuồng gà chuồng vịt rồi lại đội mưa chạy về nhà chính. Vệ Lan Hương mặc áo tơi đội nón lá qua đưa cho họ hai chiếc ô giấy dầu để che mưa về nhà cũ bên kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]