Lần này lên núi không mang theo xe đẩy, hai người chỉ đeo sọt tre, nhiều thứ không cần thiết đều không mang theo, để tránh phải mang quá nặng.
Theo ý của Thẩm Huyền Thanh, Lục Cốc không cần làm quá nhiều việc, mỗi ngày chỉ cần nấu cơm là được, lạnh thì lên giường đắp chăn làm chút việc may vá, ngay cả Thang bà tử cũng để ở nhà.
Hai người ôm nhau lúc này là sự ấm áp lâu rồi không có. Lục Cốc không nói gì nhưng trong lòng tràn đầy vui sướng. Thẩm Huyền Thanh luôn có thân nhiệt cao, thân thể cường tráng rắn chắc còn ấm hơn cả Thang bà tử.
Ở ngoài dãi gió dầm sương một tháng, về nhà được ngủ trên giường sạch sẽ ấm áp làm Thẩm Huyền Thanh vô cùng thư giãn, đặc biệt trong lòng còn ôm phu lang nhỏ, càng khiến hắn cảm thấy dễ chịu thoải mái.
Bên ngoài vẫn mưa không ngớt, trời âm u, không có bao nhiêu ánh sáng. Tuy không uống rượu, nhưng cũng có thể nói là no đủ, trong bụng ấm áp, cả người càng trở nên lười biếng. Giờ nếu không ngủ một giấc thì thật có lỗi với sự thoải mái này.
"Cùng nhau ngủ một lát nhé." Thẩm Huyền Thanh khẽ cười nói, nói rồi hôn nhẹ lên khóe môi Lục Cốc, ôm người trong lòng càng chặt hơn một chút.
Khóe môi và má bị hôn mấy cái, Lục Cốc không kìm được vui sướng, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt long lanh, "Dạ" một tiếng rồi tìm tư thế thoải mái trong lòng Thẩm Huyền Thanh, sau đó hai người cùng nhau đắp kín chăn bông.
Trong chăn toàn là bông mềm mại ấm áp, không phải rơm rạ cũng không phải hoa lau, rất nhanh đã ấm lên.
Nói là đi ngủ nhưng thực ra cũng không thực sự là như vậy, má Lục Cốc hơi ửng đỏ, cố nén xấu hổ không lên tiếng ngăn cản. Thẩm Huyền Thanh mắt sáng như sao, lúc thì hôn một cái, khi thì lại cọ lên đôi môi mềm mại của phu lang không muốn rời đi, vừa thân mật vừa ái muội.
Nhưng hắn bôn ba một tháng này, khó khăn lắm mới nhân lúc trời mưa nghỉ ngơi hai ngày, cuối cùng không thật sự làm chuyện thân mật, chỉ là nếm thử một chút cho đỡ thèm. Sau khi đùa giỡn hôn hít xong, hắn mới rút tay ra khỏi lớp áo trong của Lục Cốc, ôm người ngủ.
Ngoài cửa sổ mưa rơi gió thổi, rả rích suốt đêm, theo trăng lặn mặt trời lên, lại là một ngày trời đẹp.
***
Núi non mờ ảo, rừng núi sau mưa càng thêm đậm sắc thu, không khí mang theo hơi lạnh trong lành.
Trên mặt đất toàn là bùn nước, lầy lội trơn trượt, đi đứng còn khó chứ đừng nói đến việc săn bắt con mồi trong núi. Thẩm Huyền Thanh lại nghỉ ngơi thêm một ngày mới ra ngoài săn bắn.
Qua một ngày, mặt đất đã khô hơn nhiều, Lục Cốc xách giỏ đi nhặt rau địa y ở gần đó.
Trong bụi cỏ hơi ẩm ướt, không bao lâu mặt giày và ống quần đều bị ướt, đế giày cũng dính một ít bùn, đi lại có chút nặng nề.
Rau địa y xanh đen ăn thì ngon, nhưng phải rửa sạch, nếu không khi ăn sẽ có cảm giác bị sạn.
Trong núi sâu ít người lui tới, rau dại cỏ dại không ai hái mọc rất nhanh. Sau cơn mưa, ngay cả rau địa y cũng có không ít. Không mất bao lâu Lục Cốc đã nhặt được rất nhiều, nhưng rau này phải phơi khô mới ăn được. Y nhặt đầy cả sọt tre rồi mới về.
Đế giày toàn là bùn, mặt giày cũng ướt, vừa về đến nhà y đã thay ngay một đôi giày sạch.
Lu nước trên núi hơi nhỏ nhưng chạng vạng ngày hôm qua Thẩm Huyền Thanh đã đổ đầy rồi, một mình y có thể dùng hai, ba ngày.
Tuy có nắng nhưng nước lạnh vẫn hơi buốt tay. Đun nồi lớn thì tốn củi nên Lục Cốc dùng nồi đất đun nước trên lò đất.
Y ôm một bó củi nhỏ từ phòng củi ra, ngồi xổm trước lò đất thêm vào trong đó mấy thanh. Ở một mình thường hay nghĩ lung tung. Ý nhớ lại trước đây ở nhà họ Lục, dù là mùa đông, Đỗ Hà Hoa vẫn bắt y giặt quần áo mà không cho dùng nước nóng.
Không phải là tự oán than hay gì, chỉ là đột nghiên y cảm thấy bản thân dùng củi đun nước nóng như vậy, có phải là không tốt lắm không.
Nhưng củi đã nhét vào rồi, nước cũng đã thêm vào. Y lại nhớ đến lời Thẩm Huyền Thanh thường dặn, bảo trời lạnh nhớ đun nước nóng. Ở nhà, nương và a tẩu thấy y dùng củi đun nước cũng sẽ không nói gì.
Nghĩ như vậy, Lục Cốc mới thấy trong lòng an ổn hơn.
Đợi đến khi ngồi trong sân dùng nước ấm rửa rau địa y, tay không thấy lạnh chút nào y mới thấy quả nhiên vẫn là đun nước tốt hơn.
Không có việc gì khác để làm, Lục Cốc rửa rau địa y rất cẩn thận. Đợi rửa xong hai lượt thì đã qua một lúc lâu. Y đặt cái mẹt tre lên giá gỗ, phơi hai ngày khô là có thể ngâm nở ra ăn. Đáng tiếc, trên núi không có chỗ mua đậu phụ, nếu không thì có thể dùng hai nguyên liệu này gói bánh bao.
Hai mươi mấy quả trứng mang lên cũng đã ăn hết, không thể xào với rau địa y được nhưng ẹ ở sân trước lại mọc lên một đợt mới, đợi thêm mấy ngày nữa là có thể cắt.
Rau ở sân trước thì còn đỡ, không ít luống vẫn sống tốt. Dưa chuột và bí đao trồng ở sân sau trước đây, Thẩm Huyền Thanh đã ăn một ít lúc lên núi một mình. Về sau ít lên núi nên đã nhổ hết dây bí đao và giàn mướp đi, để tránh chúng mọc um tùm leo lung tung.
Xử lý rau địa y xong, Lục Cốc nhìn đôi giày bẩn đã thay ra, lại xách giày và chày gỗ, bỏ thêm hai hạt tắm hoang rồi ra bờ sông giặt.
Nước sông lạnh buốt, nhưng chỉ có một đôi giày, không cần phải đặc biệt đun nước. Đập đập giặt giặt, rất nhanh đã sạch.
Trông có vẻ một ngày y không làm mấy việc nhưng chớp mắt đã hết nửa ngày.
Cuộc sống của người nhà nông phần lớn đều bình bình trôi qua trong sự bận bịu, không có nhiều sóng gió, thậm chí là tẻ nhạt. Bôn ba vất vả chỉ để có miếng cơm ăn, một ngày hai, ba bữa cơm là chuyện quan trọng nhất.
Mà những ngày tháng bình lặng như vậy, sau khi Thẩm Huyền Thanh bắt sống được con hươu mẹ về, liền thêm vào một niềm vui bất ngờ.
Bọn chó vây quanh Lục Cốc vẫy đuôi. Vừa thấy Thẩm Huyền Thanh, y đã không màng xoa đầu chúng mà vội vàng nghênh đón hắn. Mấy ngày chờ đợi làm cho y hiện giờ thấy rất vui vẻ. Sau khi thấy con hươu sao mà Thẩm Huyền Thanh kéo về, mắt càng thêm sáng ngời.
Được phu lang dùng ánh mắt ngưỡng mộ sáng ngời như vậy nhìn, lưng Thẩm Huyền Thanh càng thẳng thêm mấy phần. Dù sao cũng là một người trẻ tuổi, nụ cười của hắn thêm phần rạng rỡ, ngay cả trong mắt cũng thêm vài phần đắc ý.
"Trước khi bắt, ta đã xem rồi, không có mang thai." hắn cười nói: "Mấy nữa dắt xuống núi, ít nhất cũng bán được bốn mươi lượng. Đây là hươu sao, còn là hươu cái. Mấy người thích ăn thịt hươu rất thích loại thịt này. Hiện tại trời lạnh, giá cả còn có thể tăng lên."
Thợ săn có quy tắc của thợ săn. Thú mẹ mang thai không được bắt, thú con cũng không được bắt bừa bãi.
Lời hắn nói, từ trước đến này Lục Cốc trước nay đều tin tưởng không hoài nghi.
Hươu mẹ bị dắt vào sân rồi buộc lại. Thẩm Huyền Thanh còn cởi sọt tre trên lưng xuống, lấy ra hai tấm da hồ ly, cười nói: "Còn bắt được hai con hồ ly nữa."
Ánh mắt Lục Cốc càng thêm sùng bái. Chỉ là đột nhiên, y phát hiện lưng và phía sau quần của Thẩm Huyền Thanh dính bùn nước, đã khô rồi nhưng một mảng lớn như vậy, vừa nhìn đã biết không phải là vô tình quệt phải, y mới vội hỏi hắn: "Y phục của chàng làm sao vậy?"
Nụ cười trên mặt Thẩm Huyền Thanh không phai, mở miệng đáp: "Không sao, chỉ là sáng hôm qua đuổi theo sau mấy đứa kia rượt hồ ly thì bị trượt chân, không cẩn thận ngã một cái. Chỉ có y phục bị bẩn, những cái khác đều không sao."
Thấy vẻ mặt Lục Cốc vẫn còn lo lắng, hắn dứt khoát nói: "Ta thật sự không sao đâu. Không tin thì ta cởi y phục cho em xem."
Trong sân không có ai khác. Hắn nói xong, thấy Lục Cốc còn do dự thì cười cười rồi trực tiếp cởi đai lưng buộc eo, để lộ ra tấm lưng hoàn hảo không chút thương tổn.
Thẩm Huyền Thanh quanh năm làm lụng lao động, lại luyện võ. Dưới ánh mặt trời, thân thể thon dài và cơ bắp màu đồng của hắn hiện ra trước mắt Lục Cốc. Nhìn thế nào cũng thấy tràn đầy sức mạnh.
Thật sự không sao. Lục Cốc nhìn xong mới yên tâm.
"May mà không phải là ngã úp mặt. Lúc đó trượt ngã chỉ đau mông một chút. Nhưng ta da dày thịt béo, cơn đau qua đi là không có cảm giác gì nữa." Thẩm Huyền Thanh lại mặc quần áo vào, lúc buộc lại đai lưng còn nói đùa một câu.
Lục Cốc nghe vậy nhìn lên mặt hắn. Dù là ở trấn trên cũng không có mấy hán tử anh tuấn được như Thẩm Huyền Thanh. Mày kiếm, mắt sao, sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt càng là tuấn tú không thể tả. Nếu thật sự bị thương ở mặt, chẳng phải là đáng tiếc sao.
Thế là y cũng nhanh chóng gật đầu, nhỏ giọng nói: "May thật, may thật."
May mà không bị thương, cũng may mà mặt không bị thương.
Thẩm Huyền Thanh buộc xong đai lưng chợt nghe thấy phu lang của mình nói vậy, mày hơi nhướng lên, không nhịn được mà cười thành tiếng.
Hắn tiến lên một bước ôm lấy Lục Cốc, cúi đầu cọ má mình vào má trắng nõn của Lục Cốc, cười nói: "Ta không thể bị phá tướng được, nếu không ra ngoài không xứng với em."
Đột nhiên nghe thấy những lời này, Lục Cốc nghĩ một lúc mới hiểu là có ý gì. Vành tai y lập tức đỏ lên.
Thẩm Huyền Thanh đây là đang khen y đẹp mà.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có nương lúc còn sống mới khen y đẹp. Nhưng lời khen đó hoàn toàn khác với lời khen của Thẩm Huyền Thanh.
Y cũng không biết tại sao, vành tai nóng lên nhưng trong lòng lại ngọt ngào, rõ ràng là không uống nước mật ong.
Vừa ôm vừa hôn, miễn cưỡng giải được chút tương tư. Vì quần áo trên người bẩn, Thẩm Huyền Thanh buông Lục Cốc ra, vừa định nói chuyện đã thấy phu lang nhỏ ngượng ngùng e thẹn trước mặt ngẩng đầu nhìn mình. Đôi mắt ngời sáng long lanh chứa đựng nhiệt ý khiến hắn không tự chủ được mà chìm đắm vào trong đó.
"Chàng cũng đẹp."
Giọng Lục Cốc rất nhỏ. Má y đỏ ửng, mắt sáng ngời, còn sáng hơn cả trăng đêm. Nhìn Thẩm Huyền Thanh, ánh mắt tràn đầy sự tha thiết và vui mừng, một loại tình ý hoàn toàn khác so với lúc y nhìn người khác.
Thẩm Huyền Thanh không hiểu tình yêu. Hai người đều ngây ngô non nớt, không ai dạy cho họ thế nào là tình, thế nào là yêu. Nhưng hắn không ngốc. Ánh mắt của Lục Cốc rõ ràng đang nói cho hắn biết, hắn trong mắt Lục Cốc là người đặc biệt.
Rừng núi yên tĩnh thanh bình. Khi bị hôn, bên tai Lục Cốc chẳng còn nghe được gì.
Nụ hôn sâu đậm nồng nàn như thế này thường chỉ có trên giường vào ban đêm. Ban ngày ban mặt ở trong sân mà hôn đến quên cả trời đất thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Khi phát hiện Quai Tử nghiêng đầu nhìn hai người, má Lục Cốc "bùng" một cái nóng lên, không dám nhìn thẳng vào mắt Quai Tử nữa, đẩy cả Thẩm Huyền Thanh trước mặt mình ra.
Cũng có lẽ là do hai người họ đều đang quá mải mê. Thẩm Huyền Thanh là một hán tử cao lớn cường tráng. Lục Cốc gần như có thể bị hắn ôm trọn trong lòng che khuất. Chút sức lực đó của y không thể nào đẩy hắn ra được. Vậy nhưng hắn lại bị phân tâm, đang nghĩ đến những giây phút triền miên vừa rồi nên đã bị y đẩy lùi về sau hai bước.
"Em đi nấu cơm." Lục Cốc lí nhí nói rồi vội vội vàng vàng trốn vào trong bếp.
Thẩm Huyền Thanh ổn định thân mình xong, nhìn bóng lưng hoảng loạn của y thì bật cười. Hắn cười rồi lại nhớ đến ánh mắt Lục Cốc nhìn chàng, càng cười càng ngốc, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Trên người hươu cái có vết thương do chó cắn, nhưng chỉ là vết thương ngoài da, không sao cả. Sợ nó thấy người hoảng sợ, Thẩm Huyền Thanh dắt nó ra sân sau buộc lại rồi đá một cái vào mông Quai tử, đuổi nó ra khỏi sân sau.
Bản tính Quai tử nghịch ngợm, sẽ cố ý dọa hươu, thậm chí còn làm ra tư thế săn mồi. Sắp tới hắn vẫn chưa có ý định xuống núi, muốn dốc sức săn thêm vài tấm da hồ ly. Con hươu này phải nuôi dưỡng cẩn thận, nếu để bị hoảng sợ rồi gầy đi thì không hay lắm.
Bị đá vào mông, Quai tử nghẹn ngào kêu một tiếng, không còn phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng nữa, răng nanh cũng thu lại, đành vẫy đuôi chạy lon ton đi tìm Lục Cốc.
Trên đường về, hắn đã ăn hai cái bánh bao. Thấy Lục Cốc đang nấu cơm, hắn cũng không rảnh rỗi, xách sọt tre ra ngoài hái một ít cỏ và cành cây non để nuôi hươu.
Chạy tới chạy lui trong rừng, ngoài quần áo bẩn, tóc cũng chẳng sạch sẽ hơn là bao.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Huyền Thanh gội đầu, tắm rửa và thay quần áo. Lúc Lục Cốc nấu cơm, mặt đã hết nóng, giúp hắn thêm củi đun nước, còn phải giặt quần áo. Bận bịu rồi thì không rảnh mà hồi tưởng lại sự ái muội trước đó nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]